Khai Phá Cổ Mộ - Chương 285: Thung Lũng bị cháy.

Cập nhật lúc: 2025-12-11 13:30:44
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mang theo bao tâm sự nặng trĩu hết đoạn điểu đạo cuối cùng, tầm của chúng bỗng nhiên mở rộng. Đập mắt là một thung lũng xanh mướt!

 

 

Thung lũng giống như một cái bát thủy tinh úp ngược, bao trùm lấy mây trắng, bầu trời xanh thẳm cùng những tán cây rậm rạp, mang cho một cảm giác vô cùng thần bí. Nơi lẽ hàng ngàn năm dấu chân , thứ đều giữ nguyên dáng vẻ ban sơ của tự nhiên, ngay cả khí cũng phảng phất hương cỏ non.

 

Sau khi xác định xung quanh nguy hiểm, lão Giang lệnh cho nghỉ ngơi chỉnh đốn. Ngân Linh lập tức vui vẻ như một chú chim nhỏ lao vút ngoài! Bởi vì cô phát hiện cây xung quanh vẫn còn mọc những trái quả kỳ lạ vàng óng.

 

“Anh Kinh Lam , chú Giang , mau ăn !”

 

“Chua chua ngọt ngọt, ngon lắm luôn!” Mắt Ngân Linh cong lên như hai vầng trăng non.

 

“Con nha đầu , xem độc cho miệng?” trừng mắt : “Tưởng cơ thể bách độc bất xâm là ăn gì thì ăn ?”

 

Lão Giang cũng mỉm , hái một quả cho miệng: “Hồi trẻ với Tứ cũng từng ăn thứ , yên tâm, đây là đặc sản vùng Xuyên Thục – quả táo chua, độc . Nơi đúng là vùng đất thuần khiết con quấy nhiễu.”

 

Thế là chúng ăn những trái cây mọng nước, tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi . Khi thể lực và tinh thần hồi phục kha khá, cũng đến lúc tiếp tục lên đường.

 

Ngân Linh vẫn hết tò mò, chỗ ngửi ngửi, chỗ hít hít, bẻ một nhánh hoa dại đưa cho cô, cô vui đến mức cứ liên miệng gọi “Anh Kinh Lam , Kinh Lam ”.

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

lúc , tiếng bước chân lạch bạch lanh lảnh của Ngân Linh đột nhiên dừng , cô bất ngờ bịt chặt miệng. Bông hoa trong tay cũng lặng lẽ rơi xuống đất.

 

“Sao ?” nhạy bén nhận điều .

 

Ngân Linh chậm rãi chỉ tay về phía : “Kia là cái gì?”

 

Không ngờ rằng, trong thung lũng đẽ như , phần trung tâm trơ trụi , một ngọn cỏ, ngay cả đất cũng mang màu đen quỷ dị, cứ như một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng nửa gương mặt bao phủ bởi những vết bớt đen xí!

 

Trên phần đất đen , còn dày đặc những rãnh sâu. Những rãnh đan chéo ngang dọc, giống như kẻ dùng một con d.a.o sắc bén, khắc lên mặt mỹ nhân vô vết thương dữ tợn lật ngoài.

 

Nhìn thôi thấy khó chịu trong lòng… Nơi từng xảy một trận hỏa hoạn lớn ư?

 

Không!

 

Lửa lớn tuyệt đối thể chỉ thiêu đốt phần trung tâm thung lũng, cũng thể đốt nhiều rãnh sâu cỡ . lập tức phát hiện đầu tiên của cho lão Giang, lớn tiếng gọi:

 

“Sư phụ, mau qua xem, chỗ đúng!”

 

Quay đầu , lão Giang chắp tay lưng, nét mặt nặng nề từ xa quan sát. Ông quan sát chừng nửa phút, mới tới :

 

“Không chỉ là đúng, thu lời ban nãy. Nơi , bộ những rãnh phía đều do bọn họ đào !”

 

“Rộng nửa mét, sâu một mét, ước chừng ít nhất cũng bảy tám chục rãnh như thế.”

 

“Vậy rốt cuộc thứ dùng để gì?”

 

theo hướng lão Giang chỉ xa, phát hiện trong thung lũng quả nhiên ẩn giấu nhiều rãnh sâu như , cắt nát chốn đào nguyên vốn xinh thành từng mảng vụn.

 

“Có là mương nước ?” hỏi.

 

“Chúng tin tức, một nhóm trông núi thần bí đời đời canh giữ núi Vũ Ốc, đây là chỗ bọn họ dẫn nước tưới tiêu.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-pha-co-mo/chuong-285-thung-lung-bi-chay.html.]

“Không, bọn họ uống nước suối là đủ , cần dẫn nước tưới tiêu ở loại nơi .” Lão Giang lập tức phủ nhận.

 

Cách Duy Hãn cũng gãi gãi đầu: “Vậy sẽ là cái gì?”

 

“Là gì, thăm dò sẽ .” Khóe miệng lão Giang cong lên một nụ , năm ngón tay lặng lẽ đặt lên chuôi đao ở bên hông: “Ta lên , các ngươi theo !”

 

Lời còn dứt, lão Giang hóa thành một bóng đen lao vọt ngoài. cũng rút d.a.o găm, mà lập tức theo sát phía . Không hiểu vì , lúc trong lòng một loại trực giác, những hố sâu hề ẩn giấu hung thú gì đáng sợ, mà là chôn giấu những bí mật vô cùng quan trọng liên quan tới núi Vũ Ốc.

 

Chúng đến rãnh sâu gần nhất, lão Giang và chút do dự nhảy xuống.

Không ngờ Cách Duy Hãn cũng trượt phịch một phát xuống theo, bệt m.ô.n.g xuống đất.

 

Trên chỉ còn mỗi Ngân Linh .

 

theo phản xạ trừng mắt Cách Duy Hãn, nhưng ông chẳng buồn liếc lấy một cái, mở hộp dụng cụ của :

 

“Khương là Hắc Đao Kỳ Lân, là nhà khoa học, thể kiểm tra đất, phân biệt văn vật, ở đây vướng víu nhất thật là thằng nhóc như !”

 

…” nghẹn họng, lời.

 

Ai ngờ Cách Duy Hãn ở với lão Giang lâu ngày, học cả tuyệt chiêu “khịa ” của lão. Cái rãnh mà chúng đang đúng như lão Giang phán đoán, sâu đúng một mét, thừa thiếu!

 

Chỉ là đất trong hố cũng giống lớp đất bề mặt, đen kịt một màu, cứ như thiêu cháy, mặt đất còn vài mảnh vụn linh tinh cháy hết. Quả nhiên vẫn là lão Giang. Ông chỉ dùng tay vê một nắm đất, xoa xoa giữa các ngón tay một cái liền dứt khoát :

 

“Đất đúng là từng đốt, nhưng trận đại hỏa xảy cách đây ít nhất cũng mấy ngàn năm …”

 

“Mấy ngàn năm?”

 

“Trời ơi, chẳng lẽ là do thời Càn Tùng để ?” kìm kêu lên.

 

Cách Duy Hãn thì hưng phấn rõ nguyên do, bắt đầu điên cuồng bới đất chân, mà thật sự moi ít tàn vật cháy hết. Những tàn vật đó ngà voi, sừng tê giác, thậm chí còn cả mảnh đồng xanh vỡ. Trong đó một món đồ đồng, bề mặt mơ hồ khắc hình mấy con chim vờn quanh mặt trời.

 

Rõ ràng đó chính là đồ đằng của cổ Thục quốc!

 

Hai tay Cách Duy Hãn bắt đầu run lên vì kích động, lập tức lấy sổ tay , hai mắt phát sáng mà ghi chép:

 

“Chúng tìm hố tuẫn táng của cổ Thục quốc…”

 

sẽ chứng minh cho cả thế giới thấy, nó thực sự tồn tại!”

 

“Chỉ cần nghĩ đến việc chân thể chôn vùi vị vua của họ, là kìm m.á.u nóng sôi trào !”

 

Cách Duy Hãn liên tiếp thốt mấy câu cảm thán long trời lở đất. Còn thì dần dần bình tĩnh :

 

“Không, nơi thể là hố tuẫn táng, cũng thể chôn Càn Tùng!”

 

Lời khiến động tác của Cách Duy Hãn chững . Lão Giang, đang xổm đất dùng kính lúp quan sát tàn vật, đầu bằng một ánh mắt vô cùng tán thưởng.

 

Ánh mắt đó rõ ràng là bảo tiếp!

 

Dưới sự cổ vũ của lão Giang, đưa một suy đoán táo bạo: “Tuy đều , ngà voi, sừng tê giác trong thời cổ là những vật vô cùng quý giá, đến thời Đường Tống thậm chí chỉ thể cung ứng riêng cho hoàng thất đồ chơi quý.”

 

thời cổ Thục quốc, vùng Tứ Xuyên rừng rậm rạp, thật từng sinh sống nhiều voi và tê giác. Người cổ Thục khi đó thu thập nhiều ngà voi và sừng thú, nhưng để đồ chơi quý, mà là để dùng cho một việc càng cao cả hơn, đó chính là…”

Loading...