Khai Phá Cổ Mộ - Chương 292: Lưỡi đao của Lão Ngũ.

Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:53:18
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chỉ là quần áo mấy rõ ràng sạch sẽ hơn nhiều, còn quần áo của A Thủy thì lăn qua bao nhiêu lớp bùn đất, chi chít những vết rách. phong cách thì gần như giống hệt!

 

Ở thôn Tam Tinh lúc đó, A Thủy dường như chính là con tin quan trọng mà U Tây bắt cóc. Ngay cả lên núi Vũ Ốc , chúng cũng chỉ mang theo ba cao thủ: U Tây, Lão Ngũ của Hắc Đao Kỳ Lân, và một bà lão thần bí.

 

Thế nhưng chúng mang theo cả A Thủy một tên vướng víu chân tay như . Chỉ một lý do: A Thủy đối với chúng vô cùng quan trọng…

 

Nghĩ đến đây, bất chợt ngẩng đầu: “Sư phụ, con hiểu !”

 

Lão Giang khẽ gật đầu, bảo thử xem. bật dậy, giải thích:

 

“Điểm mấu chốt ở A Thủy. U Tây dẫn A Thủy lên núi, mà A Thủy thể chính là một thành viên của đám giữ núi . Khi thấy đồng bạn thất lạc trở về, nhóm giữ núi đương nhiên sẽ chút phòng .”

 

“Không, con còn một suy đoán táo bạo hơn!”

 

“Đó là: địa vị của A Thủy nơi quan trọng. Nhìn tuổi … liệu là con trai của thủ lĩnh ? Vì U Tây mới đặc biệt bắt cóc A Thủy con tin, để ép giữ núi theo.”

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

khi lên núi, vài trận giao chiến nhỏ, chúng phát hiện giữ núi mạnh hơn nhiều so với dự tính.”

 

“Thế nên chúng dám liều lĩnh nữa, mà giả vờ bạn của A Thủy, cùng A Thủy trở về đại bản doanh để thăm dò tình hình!”

 

Nói đến đây, vô thức về sáu t.h.i t.h.ể trẻ tuổi đất, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương khó tả:

 

“Sáu lẽ chính là lính gác của nhóm giữ núi. Sở dĩ họ Lão Ngũ g.i.ế.c chỉ trong chớp mắt… vì Lão Ngũ mạnh ai địch nổi, mà vì họ tưởng rằng A Thủy dẫn bạn bè về nhà.”

 

Trong đầu hiện lên một cảnh tượng:

 

Những trai trẻ vui mừng khi thấy A Thủy thất lạc từ lâu trở . Họ mỉm , vẫy tay chào mừng…

 

thứ chờ đợi họ là nhát đao vô tình!

 

Cậu thiếu niên mười mấy tuổi lẽ còn ngây thơ gọi A Thủy một tiếng “”, nhưng tiếng “ thốt , thì lưỡi d.a.o đen từ đồng bọn phía A Thủy đ.â.m thẳng n.g.ự.c .

 

Cũng vì gương mặt t.h.i t.h.ể thiếu niên vẫn còn phảng phất chút ý kịp tan hết. Chỉ là nụ nhanh sự kinh hoàng tột độ che lấp. Năm chiến sĩ trẻ còn cũng thế!

 

Bởi họ thể ngờ, đứa trẻ trở về nhà mang theo hai con ác quỷ. Các quá trẻ, quá thiếu kinh nghiệm; lớn lên nơi núi rừng, từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nên lẽ thậm chí đời còn một từ gọi là: “ mà giấu dao”. Bi thương và đáng tiếc thật đấy, nhưng đó mới là sự thật của t.h.ả.m án .

 

Đáp lời là tiếng vỗ tay bốp bốp bốp của lão Giang. Lão rằng của Kỳ Lân, chỉ thủ lợi hại, gan kinh , mà còn khả năng phán đoán tình huống đột ngột, nếu tuyệt đối sống lâu.

 

“Suốt hai năm qua luôn âm thầm rèn cho thủ, khinh công, và cả cái đầu. Không hổ là t.ử của Giang Đông Hổ , coi như lĩnh hội ba phần chân truyền…”

 

“Phải rằng trong Kỳ Lân từ xuống , ai cũng công nhận thông minh nhất!”

 

Lúc , tiếng “phi!” thật mạnh vang lên từ trong đội ngũ… là Ngân Linh. Cô nàng còn cố ý bộ như lão Giang cho buồn nôn.

 

Nếu là , cũng sẽ phụ họa chọc ghẹo lão vài câu. lúc tâm trí cách nào vui đùa nổi, chỉ nghiêm túc lão và : “Bây giờ vẫn còn một vấn đề.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-pha-co-mo/chuong-292-luoi-dao-cua-lao-ngu.html.]

 

Lão Giang lập tức nghiêm mặt: “Nói xem.”

 

“Nếu A Thủy từng là một thành viên của nhóm canh giữ ngọn núi, nó đáng lẽ bao giờ rời khỏi núi Vũ Ốc. Sao bọn đào mộ ngốc nghếch như Triệu Nhị Hổ với Trịnh Tam Pháo bắt ?”

 

Câu hỏi rõ ràng cũng khó lão Giang. Lão nhíu mày, cũng chẳng hiểu , chỉ ậm ừ đáp: “Có khi bọn chúng gặp may thôi.”

 

Biết là thể qua mặt , lão bổ sung: “ chuyện chắc chắn điều mờ ám…”

 

Giờ chỉ dựa phỏng đoán thì chẳng thể hiểu . Đợi lúc gặp A Thủy , thứ sẽ rõ ràng. Thế nhưng điều ngờ nhất là đến khi gặp A Thủy, việc những sáng tỏ, mà còn trở nên rối rắm đến khó tin!

 

Lão Giang hút nửa điếu thuốc, lặng lẽ đặt nửa còn sáu t.h.i t.h.ể trẻ tuổi. Làn khói mỏng bay lên, như chúng tế bái.

 

Lão lắc đầu, gương mặt đầy đau xót: “Lão Ngũ Lão Ngũ… mày thành thế ?”

 

“Có gì cứ nhằm mà đến, những đứa trẻ đều vô tội.”

 

Nghe , tim cũng nặng trĩu. Từng là Hắc Đao Kỳ Lân phong hoa tuyệt đại, mà cuối cùng biến thành một con ma g.i.ế.c chớp mắt… Rốt cuộc trách ai?

 

Trách mệnh? Hay trách lựa chọn năm đó tại Ân Khư?

 

Sau khi xem xét các căn nhà bên vách đá, chúng rằng một căn là một hộ, một hộ là một gia đình. Họ là vợ chồng cùng con cái, vì sứ mệnh thiêng liêng mà đời đời canh giữ Thánh Sơn Vũ Ốc.

 

Giờ đây sáu c.h.ế.t, nghĩa là sáu gia đình vốn yên bình tan nát. Hơn nữa cái c.h.ế.t của họ còn vô cùng thê thảm. thật dám tưởng tượng cảnh họ trở về thấy tất cả sẽ đau đớn thế nào.

 

Bất giác, giúp họ thu dọn thi thể. Lão Giang như hiểu ánh mắt , chủ động : “Tục tang lễ của họ khác Trung Nguyên. Cậu chôn họ xuống đất, trái là hại họ. Cứ để trong tộc họ về tự lo liệu.”

 

“Vậy chẳng chúng ?” bực.

 

Lão lắc đầu: “Không, khi , chúng nên để họ giữ chút thể diện cuối cùng. Bọn họ thật sự đáng kính.”

 

Lúc , Cách Duy Hãn cũng ngẩng lên khỏi cuốn sổ: “ . Vì một sứ mệnh mà kiên trì cả đời, đời đời tiếp nối, bao giờ dứt…chỉ thể gọi là vĩ đại.”

 

“Dù hiểu những đạo lý sâu xa đó, nhưng cũng góp sức!” Ngân Linh , đủ chân thành.

 

Chúng nhẹ, cùng theo lão Giang bắt tay việc. Trong mắt , nhóm canh núi giống Kỳ Lân. Chỉ khác ở chỗ, Kỳ Lân bảo vệ cả Hoa Hạ rộng lớn, còn họ bảo vệ cổ quốc Thục.

 

Bản chất chúng đều là một kiểu . Nếu một ngày nào đó c.h.ế.t nơi đất khách vì nhiệm vụ của Kỳ Lân, cũng mong ai đó lau m.á.u , để trong sạch.

 

Chúng lượt khép mắt cho từng thi thể, lau vết máu, cúi đầu họ để bày tỏ sự tôn kính. Sau đó, cả nhóm chuẩn rời khỏi nơi đầy tang thương .

 

Theo suy đoán của lão Giang, nhóm U Tây rời đây lâu. Máu t.h.i t.h.ể còn ấm, đông hết. Chỉ cần tăng tốc, chắc chắn đuổi kịp. Đột nhiên, Ngân Linh một câu:

 

“Kỳ lạ thật đấy, nhiều nhà như … chẳng lẽ chỉ sáu canh núi sống ở đây, và đều g.i.ế.c hết ?”

 

Câu khiến tất cả chúng giật !

Loading...