Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/BM51iBiBc
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Máu cổ A Thủy chảy lênh láng, dọa gào om sòm, kêu trời gọi đất. cũng chẳng hiểu nổi đang lảm nhảm cái thứ phương ngữ gì.
“Chúng chỉ lấy thứ chúng cần. Lấy , tự nhiên sẽ thả nó.”
Lão Ngũ đối diện thẳng với tộc trưởng A Thố, ánh mắt hề chút lùi bước.
Lúc , bà lão còng lưng cũng khanh khách , âm u rợn : “He he he… chuyến chúng chuẩn kỹ càng . Tưởng các ngươi co đầu rút cổ ở núi Vũ Ốc bao đời thì chúng nắm gốc rễ ?”
“Ngươi sai . ‘Nó’ vươn tay tới bất cứ góc nào mảnh đất Hoa Hạ .”
“Quan hệ giữa ngươi và thằng tội nghiệp , chúng sớm điều tra rõ ràng…”
“Ngươi tự chọn : để huyết mạch cổ Di tộc tuyệt diệt, liều c.h.ế.t giữ một nơi mà với các ngươi chẳng còn chút ý nghĩa nào?”
Đây là thứ hai thấy chữ “Nó”. Trong cơn hoảng hốt, bóng dáng đối phương dần chồng lên hình ảnh bà lão mù ở Trấn Sấm.
Không…bà từng là bà lão. Cũng chẳng hề mù.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
nhớ rõ, giương cung b.ắ.n bà , mũi tên lướt sượt qua mặt, kéo luôn xuống một lớp mặt nạ da nhăn nhúm.
Dưới lớp da khô héo là gương mặt của một thiếu nữ lạnh lùng tuyệt mỹ: da trắng đến mức gần như phát sáng, sống mũi nhỏ xinh, mắt đào hoa, khuôn mặt trái xoan tới nghiêng nước nghiêng thành. Dù khoác bộ đồ rách rưới, đội tóc giả bạc trắng cũng thể che vẻ động lòng .
Rốt cuộc “Nó” là tổ chức gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-pha-co-mo/chuong-297-phong-an-thu-ba.html.]
Còn cô ả ác nữ đến tột cùng gì ở núi Vũ Ốc?
Trong lúc còn đang suy nghĩ, vực vang lên giọng trầm khàn đầy dã tính của tộc trưởng A Thố: “Các ngươi điên ? Các ngươi thật sự trong thác nước nhốt cái gì ?”
Trong thác nước thứ gì đó? Hay chính là chủ nhân của tiếng gào thét mà chúng suốt dọc đường?
tò mò đến mức chỉ nhảy thẳng xuống vách đá mà hỏi cho lẽ. giọng A Thố vang lên nữa, lạnh như lưỡi dao:
“Trước đó hai phong ấn chắc đều các ngươi phá . Giờ chỉ còn phong ấn cuối cùng. Thật là các ngươi gan quá lớn, là hiểu thứ đáng sợ đến mức nào.”
“Ta cho các ngươi , nếu thứ thả : chúng sẽ c.h.ế.t, các ngươi cũng sẽ c.h.ế.t, thậm chí cả vùng Xuyên Thục sẽ diệt vong!”
Câu cuối cùng chứa đầy phẫn nộ mà ông cố kìm nén. Ông cho rằng bọn U Tây vô tri, nhưng ngờ lão Ngũ thản nhiên đáp: “Chuyện đó cần các hạ lo.”
“Chúng đến đây thì cũng thể trở về.”
Lão Ngũ hề xem lời cảnh cáo của A Thố gì, khiến ông nghẹn giận phun hai chữ: “Cuồng vọng!”
Cuộc đối thoại vách núi, từng câu từng chữ đều như b.o.m nổ, thông tin nhiều đến mức lấp đầy đầu óc chúng . Đến mức ngay cả lão Giang cạnh cũng nhíu mày chặt đến như treo một ổ khóa nhỏ trán.
Ngân Linh mà choáng váng, chỉ lẩm nhẩm: “Đẹp trai ơi cố lên! Mau xử cái thằng U Tây rùa con ! Đẹp trai cố lên! Đừng lo cho A Thủy!”