Khai Phá Cổ Mộ - Chương 299: Lục long hồi nhật.

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:24:07
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chỉ thấy hàng chục chiến binh tinh nhuệ giữ núi hừng hực khí thế xông lên phía , tay lăm lăm vung d.a.o cong c.h.é.m về phía lão Ngũ cùng đồng bọn. A Thố tộc trưởng cũng kéo căng dây cung, lúc nào cũng sẵn sàng nhắm cổ ai đó mà b.ắ.n một mũi tên xuyên thấu.

 

tất cả đều quá muộn màng.

 

“Lấy !”

 

Chỉ thấy lão Ngũ hô to một tiếng, đẩy A Thủy — đứa trẻ tội nghiệp về phía bà lão.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, lão Ngũ bật nhảy lên, tựa như một con đại bàng đen xé trời, lưỡi d.a.o đen trong tay vẽ một đường cong sắc lẹm giữa trung, c.h.é.m đứt đôi tay của bức tượng đồng khổng lồ xa đó.

 

“Ầm” một tiếng, chiếc vòng Mặt Trời – Thần Điểu rơi xuống đất!

 

Nhóm giữ núi thấy cảnh thì mắt đỏ ngầu, hét lên: “Tổ tiên!”

 

Đồng thời, họ thể kìm nén, bật nức nở, thương giận, gào lên: “G.i.ế.c bọn chúng, hôm nay g.i.ế.c sạch chúng!”

 

Cây đào khô héo, vòng Mặt Trời – Thần Điểu rơi xuống, đến lúc thì “Mộc” và “Kim” trong ngũ hành phong ấn phá hủy lượt.

 

Mãi tới khoảnh khắc mới hiểu tại lão Giang lão Ngũ đang cố ý kéo dài thời gian…

 

Nếu lưỡi đao đen Kỳ Lân cũng phân cấp, thì lão Ngũ chắc chắn vượt xa lão Giang, Hạ Lan Tuyết, Thân Tiểu Vũ… trí tuệ của gần như đạt mức quái vật!

 

Mục đích lão Ngũ kéo dài thời gian chính là để chờ ánh nắng ban trưa tắt hẳn. Lúc , đỉnh núi Vũ Ốc thoáng thấy mây đen bay qua. Vô hình trung, “Hỏa” cũng phá hủy.

 

“Gào—!”

 

chỉ thấy từ chân vọng lên một tiếng thét long trời lở đất, âm thanh sắc nhọn hình dung nổi, chứa đầy hưng phấn và vui sướng. Hình như chỉ còn một chút xíu nữa thôi là nó thể tái sinh ánh mặt trời.

 

“Lại là thứ đó!” Lão Giang một cái, bởi chỉ nó mới phát nổi tiếng gầm rợn như .

 

Giờ phút , tiếng gào phấn khích liên tục vang vọng trong cả thung lũng, chấn động đến mức màng tai gần như xé toạc. Đáng sợ hơn nữa, tiếng đó thậm chí còn át cả tiếng ầm ầm tựa thiên quân vạn mã của thác nước!

 

và lão Giang từng xuống mộ vô , kinh nghiệm dày dặn lập tức khiến nghĩ đến một điều: phía thác nước chắc chắn còn ẩn một gian khổng lồ. Tiếng gian đó khuếch đại, mới thể truyền xa đến .

“Nó sắp … thật sự sắp giải thoát …”

 

“ U Tây, ngươi cản bọn chúng !” – đó là giọng lão Ngũ.

 

“Không vấn đề.”

 

Gương mặt gầy gò của U Tây chẳng chút d.a.o động, đeo chiếc giỏ tre hình vuông lưng, áo đen phấp phới, chắn đám giữ núi.

 

Khoảnh khắc kế tiếp, lão Ngũ dẫn theo bà lão mù và A Thủy, tranh thủ từng giây lao nhanh về phía thác nước!

 

Trừ linh khí núi sông vốn , thì trong năm hành phong ấn, “Mộc”, “Kim”, “Hỏa” đều liên tiếp phá nghĩa là đại trận phong ấn truyền mấy ngàn năm sắp sửa sụp đổ . Thứ đó… sắp thoát ?

 

Lão Ngũ đưa nhảy thác nước để gì?

 

Trong đầu lúc là nghi vấn, tim đập loạn, bất an đến khó chịu. Đột nhiên lão Giang vỗ mạnh đùi, nghiêm giọng đầy lo lắng:

 

“Hỏng ! Thác nước ‘Lục Long Hồi Nhật’ e là sắp biến thành ‘Lục Huy Khứ U’ …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-pha-co-mo/chuong-299-luc-long-hoi-nhat.html.]

 

“Lục Huy Khứ U? Là ý gì?” – cau mày. Chuyện hình như phức tạp hơn nghĩ.

 

Cách Duy Hãn chen : “Trên câu ‘Thượng hữu lục long hồi nhật chi cao tiêu’, chẳng là câu thơ trong Lục đạo nan của Lý Bạch ? Lão Giang, chẳng lẽ Lý Bạch từng thấy sáu dòng thác ?”

 

Trước mắt, sáu dòng thác đang như sáu con thuỷ long cuồn cuộn, nghiền nát ánh vàng của mặt trời đua bay lên trời khác gì thơ Lý Bạch mô tả.

Không ngờ thơ trong Lục đạo nan phản ánh nhiều cảnh thật đến . Lý Bạch quả nhiên phi phàm.

 

Không ngờ lão Giang lắc đầu: “Lý Bạch thật thấy thác nước thì , nhưng chắc chắn một điều thác nước nơi đây là dựa theo thế phong thủy ‘Lục Long Hồi Nhật’ mà tạo thành.”

 

Thấy chúng vẫn hiểu, lão Giang tiếp tục giảng giải:

 

“‘Lục Long Hồi Nhật’ vốn là một thần thoại cổ của Hoa Hạ. Khi đó, thần Mặt Trời tên là Hy Hòa, mỗi ngày nàng đ.á.n.h xe do sáu con rồng kéo, chở mặt trời tuần tra bầu trời từ Phù Tang đến U Tuyền, lặp lặp , chiếu sáng muôn loài. Người xưa tin rằng đó chính là sự luân chuyển ngày – đêm.”

 

Thần thoại từng qua. Khi điều tra về nước Thục cổ, còn thấy nó trong tư liệu.

 

“Người Thục cổ xem Mặt Trời là đức tin tối cao. Sáu dòng thác ứng đúng với ‘Lục Long Hồi Nhật’, trời cao ban cho họ một nơi phong thủy mỹ để phong ấn thứ !”

 

…”

 

Nói đến đây, lão Giang thở dài thật sâu:

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

“Một khi Lục Long Hồi Nhật phá… nó sẽ hóa thành ‘Lục Huy Khứ U’. Cậu còn nhớ ‘Hắc Mãng Tế Nhật’ mà chúng gặp ?”

 

Hôm Ngân Linh đòi uống nước suối, lão Giang cho, vì nước suối rơi xuống khi đen ngòm đó là dấu hiệu của ‘Rắn đen che mặt trời’.

 

Khi nó mới chỉ là mãng, còn trong phạm vi kiểm soát. giờ con rắn vượt qua bước hóa giao, một bước hóa rồng! Thế nhưng trời cho phép.

 

Nó biến thành ‘huy’ loài xà độc chí tôn, mang khí tức âm u của cửu u, nuốt trọn cả dãy núi Vũ Ốc . Trong cổ thư, “huy” chính là vua của loài rắn độc.

“Nếu đoán sai, tiếp theo thác nước sẽ hóa đen, thậm chí còn xuất hiện dị tượng… chảy ngược!”

 

Cách Duy Hãn dù chẳng hiểu nổi phong thủy huyền học , vẫn theo phản xạ phủ nhận: “Sao thể! Đây trái với khoa học !”

 

“Thác nước hóa đen còn chảy ngược? Đừng đùa. Từ nhỏ nước chỉ thể chảy xuống, thời đại chuyện khoa học chứ.”

 

Ông còn bồi thêm vài câu phía . Lão Giang đồng hồ, giọng chắc nịch, cho phản bác:

 

“Một phút. Một phút nữa thôi, ông sẽ ngậm cái ‘khoa học’ của ông !”

 

Cách Duy Hãn trừng mắt há miệng, một chữ cũng phản bác . chẳng thèm quan tâm họ nữa, bảo họ đừng cãi, mau xuống .

 

Lão Ngũ và bà lão mù nhảy xuống đầm nước chân thác, còn kéo theo A Thủy bơi về phía màn nước.

 

Còn U Tây thì âm trầm tháo chiếc giỏ tre vuông lưng xuống. Hắn mở nắp,

Một đàn sâu đen sì ùn ùn phun ! Chúng lao như thác, cuộn thành một cơn lốc xoáy đen, bao phủ bốn phương tám hướng quanh U Tây!

 

Đàn sâu thậm chí còn tụ giữa trung thành một gương mặt quỷ đầu lâu, há cái miệng đen ngòm dữ tợn về phía đám giữ núi đang lao đến.

 

Chẳng bao lâu , tiếng la hét t.h.ả.m thiết của đám giữ núi vang dậy. Những con sâu đen bấu da thịt họ như đinh ghim, con còn lao thẳng mắt mà c.ắ.n xé.

 

Đối với chúng, dường như chẳng gì là thể ăn, bộ phận nào cũng thể tấn công!

Loading...