“Thanh Thanh cảm thấy đả thương khác thành thì tính là phạm tội ?”
Mí mắt của Ân Dĩ Mặc nhướng lên, đôi môi mỏng mím thành một đường cong lạnh lùng, đôi mắt hẹp như mắt chim ưng thẳng cô .
Nếu như là Tống Thanh Thanh mà là một kẻ nào khác dám ở mặt cầu xin cho Đoàn Ngọc Trì, chắc chắn sớm đuổi ngoài.
Nhìn thấy sự mất kiên nhẫn của , Tống Thanh Thanh ý thức lời của đúng, nên lên tiếng nữa, đại não suy nghĩ tìm từ thích hợp để với lúc .
Thấy cô lên tiếng nữa, Ân Dĩ Mặc ho nhẹ vài cái, ngón tay kiên nhẫn gõ gõ lên mặt bàn, giọng điệu lạnh lùng:
“Thanh Thanh, em về . Lâm Hoài tiễn em.”
Không nhân nhượng thêm gì nữa.
Nhìn thấy Ân Dĩ Mặc đuổi , Tống Thanh Thanh hít sâu một , nhắm mắt , trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, đến khi mở mắt một nữa thì khóe miệng rũ xuống:
“A Mặc, em chị Thời Sơ cảm thấy ủy khuất, nhưng lúc đó nhà họ Đoàn cứu nhà họ Tống một mạng.”
Năm đó, kinh tế nhà họ Tống gặp khủng hoảng, là nhà họ Đoàn tay giúp đỡ.
“Nếu như năm đó nhà họ Đoàn giúp đỡ, lẽ bây giờ bố em trong tù, hơn nữa còn nợ mấy chục tỷ.” Tống Thanh Thanh rũ mắt, giọng mềm mại đáng thương:
“Đây là ân tình nhà họ Tống nợ bọn họ, em nhất định trả .”
Nghe , trong lòng Ân Dĩ Mặc cũng chút d.a.o động.
Người mặt cũng là từng cứu một mạng.
Anh đương nhiên hiểu rõ, một mang ơn báo đáp ân tình đến nhường nào.
Ân Dĩ Mặc nhắm đôi mắt tuấn một chút, gì nữa.
Nhìn thấy hai hàng lông mày tuấn tú của nhíu , cúi đầu gì, Tống Thanh Thanh thừa thắng xông lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khe-uoc-cam-duc-co-vo-ngot-ngao/chuong-111-2-tha-doan-ngoc-tri-ra-truoc.html.]
“Em là Đoàn sai khiến cho chị Thời Sơ chịu tổn thương. Cho nên thể mỗi đều lùi một bước , buộc Đoàn tù nữa, cũng sẽ bồi thường cho chị Thời Sơ xứng đáng?”
Ân Dĩ Mặc nhắm mắt , môi mỏng mím chặt, toát sự cao quý lạnh lùng, thêm một chữ nào.
Tống Thanh Thanh cũng sốt ruột, kiên nhẫn chờ đợi suy nghĩ, đôi mắt ôn nhu , nữa.
“Thanh Thanh, đây là suy nghĩ của em, là ông Đoàn kêu em đến với những chuyện ?”
“Đương nhiên chỉ là em báo ân, nếu , em cũng để cho chị Thời Sơ chịu ủy khuất.”
Tống Thanh Thanh ngẩng đầu , đôi mắt trong suốt mang theo vài phần đau lòng:
“Dù chị Thời Sơ cũng là mà A Mặc chọn, em tin tưởng nhân phẩm của chị . Hơn nữa em cũng từng trải qua chuyện như , em chắc chắn chị giống như .”
Lúc những lời , giọng điệu của cô vô cùng sâu lắng và trìu mến, giống như là thật sự đồng cảm với Tô Thời Sơ.
Trên thực tế, trong lòng cô chỉ cảm thấy chế nhạo và khinh thường.
Nghe xong, Ân Dĩ Mặc thu hồi tầm mắt, hai tay đặt túi quần, giọng còn sự lạnh lùng như :
“ sẽ chuyện với Tô Thời Sơ.”
“Còn chuyện với chị Thời Sơ ? Chuyện , A Mặc thể chủ ?” Tống Thanh Thanh hài lòng với đáp án , giọng điệu chút nghiêm túc và khẩn cầu:
“Trước tiên thả Đoàn ngoài ?”
Ngay từ đầu, khi ông Đoàn tìm cô , cô cảm thấy đây sẽ là một vụ kinh doanh nhiều phiền phức, đối với cô mà cũng ích gì.
Thế nhưng, lão Đoàn với cô rằng: ‘Tống tiểu thư chẳng lẽ mượn cơ hội xác định một chút để xem ở trong lòng tổng giám đốc Ân, rốt cuộc là cô Tô Thời Sơ quan trọng hơn ?’
Đây mới là mục đích của cô .
Nếu trong chuyện , Ân Dĩ Mặc lựa chọn giúp cô , đó chính là một cái tát mạnh mẽ mặt của Tô Thời Sơ, nhân tiện để cho Tô Thời Sơ hết hy vọng với Ân Dĩ Mặc!