Tô Thời Sơ lấy sức lực để thoát khỏi bàn tay to lớn của Ân Dĩ Mặc, ngoan cố tại chỗ, hai chân cắm rễ xuống đất như đóng đinh.
“Tô Thời Sơ…” Ân Dĩ Mặc Tô Thời Sơ lưng về phía , trái tim đột nhiên cảm thấy như ai đó bóp mạnh, khiến nó đau nhức thôi.
Bóng lưng cô gầy gò, nhưng cô một quyết tâm đặc biệt.
Chỉ thấy Tô Thời Sơ từng bước về phía Đoàn Ngọc Trì, chậm rãi xổm xuống, vươn tay , dùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy cằm , cẩn thận tránh vết thương:
“Anh mới cái gì?”
Cô xác nhận những gì .
Đoàn Ngọc Trì mặt đất cũng sửng sốt, đó nghĩ đến cái gì, ánh mắt chợt loé lên một tia mỉa mai:
“Cô là vợ cùa Ân Dĩ Mặc ? Chuyện mà cũng ?”
Vẻ mặt Tô Thời Sơ vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng trầm xuống từng chút từng chút một.
“Nói rõ ràng.” Giọng cô chút độ ấm.
“ còn đủ rõ ràng ? Tô Thời Sơ, đừng thành công, cho dù thật sự xâm phạm cô, cũng sẽ trút giận cô .”
Đoàn Ngọc Trì xong, l.i.ế.m liếm đôi môi khô máu, nở một tà ác, hạ giọng, với âm lượng chỉ Tô Thời Sơ mới thể :
“Có thật sự thử xem ? Phương diện đó của vẫn mạnh…”
Lời còn dứt, ánh mắt Tô Thời Sơ lạnh lùng, cô giơ tay lên, tiếng bạt tai giòn tan vang vọng trong căn phòng trống rỗng.
Tiếp theo là tiếng hét thảm thiết của Đoàn Ngọc Trì.
Tô Thời Sơ lên, vỗ vỗ tay, bình tĩnh lấy khăn tay từ trong túi , đó lau vết m.á.u tay, tới bên cạnh Ân Dĩ Mặc.
“Ân tổng, phiền dẫn đến đây, chúng thôi.”
Giọng điệu của cô bình tĩnh lạ thường, nhưng Ân Dĩ Mặc vẫn sự xa cách và lạnh lùng trong đó.
Cô hề trách đến một câu, nhưng câu tràn đầy chua xót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khe-uoc-cam-duc-co-vo-ngot-ngao/chuong-114-co-khong-biet-a-1.html.]
Ân Dĩ Mặc bóng dáng cô kề vai với , vẻ mặt của cô đầy bí ẩn, cảm xúc cũng thể nào rõ.
Anh mở miệng, nhưng vẫn cứng rắn ngậm .
Trên đường về.
Xe cứ thế phóng nhanh đường, hai gì với .
Chính xác hơn mà , Tô Thời Sơ còn một câu nào nữa, bầu khí trong xe im lặng và buồn bã.
Ân Dĩ Mặc chỉ cảm thấy khó thở nên sốt ruột cởi hai cúc áo sơ mi, lúc mới cảm thấy thể thở thoải mái.
“Chuyện của Đoàn Ngọc Trì, Ân tổng thể cho thời gian suy nghĩ một chút ?”
Giọng của Tô Thời Sơ bất thình lình vang lên từ hàng ghế , vẫn lịch sự và xa cách khó tả.
Mối quan hệ giữa hai đột nhiên rơi tình trạng đóng băng.
Ân Dĩ Mặc lên tiếng, qua gương chiếu hậu, thấy gương mặt bình tĩnh của cô, giữa hai hàng lông mày của liền trở nên u ám.
Anh cầm vô lăng lái xe vô cùng vững vàng, nhưng mở miệng, xem như là chấp nhận.
Tối nay, hai bọn họ im lặng bất thường.
Về đến nhà, dì Phạm cũng chuẩn xong bữa tối, dọn lên bàn ăn.
Vì để cho Dì Phạm uổng phí công sức, Tô Thời Sơ qua loa ăn hai miếng, cảm ơn dì Phạm, đó lập tức trở về phòng, một câu nào.
Trơ mắt Tô Thời Sơ phòng, Ân Dĩ Mặc thu hồi ánh mắt thật sâu.
Dì Phạm ở bàn ăn, bất an nắm lấy tạp dề , do dự nhiều , vẫn nhịn mở miệng: “Thiếu gia, cãi với phu nhân ?”
Ân Dĩ Mặc gì.
“Nội tâm phu nhân vẫn là một đứa trẻ con, tuy rằng nhất thời giận dỗi, nhưng trong lòng nhất định là thiếu gia, tin chỉ cần mấy câu là thể dỗ dành cô .”
Mặc dù dì Phạm chuyện gì xảy giữa hai bọn họ, nhưng dù dì cũng đoán , tám chín phần là liên quan đến cô Tống .
mà, dì vẫn hy vọng bọn họ thể hạnh phúc bên .