Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào - Chương 34: Ai cho cô tùy tiện nhận điện thoại của tôi?
Cập nhật lúc: 2024-09-25 17:31:31
Lượt xem: 158
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tối nay, khi cúp cuộc điện thoại ngoài, sắc mặt của Ân Dĩ Mặc giống như phủ một tầng băng giá, đường trở về cũng một câu nào, lông mày cau .
Sau khi xe dừng , trực tiếp bỏ Tô Thời Sơ ở phía , bước nhanh trở về phòng.
Lâm Hoài theo phía Tô Thời Sơ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Phu nhân, ngài mai Ân tổng xuất ngoại, cho nên ngài chú ý nghỉ ngơi.”
Trong lòng Tô Thời Sơ càng cảm thấy áy náy hơn, gật gật đầu: “Được, hiểu.”
Sau khi Lâm Hoài dặn dò xong, liền rời .
Tô Thời Sơ ở trong phòng khách, nhất thời yên.
Lúc bọn họ về đến nhà cũng là mười một giờ đêm, lâu như , cửa phòng việc vẫn ánh sáng yếu ớt chiếu .
Hiển nhiên là Ân Dĩ Mặc ý định trở về phòng nghỉ ngơi.
Dù cũng là do cô sai, còn phá hỏng kế hoạch ban đầu của Ân Dĩ Mặc, cô đương nhiên là . Huống hồ Lâm Hoài còn cho cô , sáng sớm ngày mai Ân tổng xuất ngoại, vì thể để thức khuya.
Nghĩ đến tất cả những chuyện , tâm tình Tô Thời Sơ chút phức tạp.
Cô vốn giỏi việc dỗ dành khác, chứ đừng đến là một đàn ông tâm tình biến hóa đa dạng như Ân Dĩ Mặc.
Trong thời gian ngắn, đại não của Tô Thời Sơ nhanh chóng vận chuyển, trong đầu cô hiện vô cách, nhưng dám áp dụng chúng Ân Dĩ Mặc.
Trong lúc cô đang yên lặng suy nghĩ đối sách, cửa của phòng sách bỗng nhiên mở , đàn ông sắc mặt tái mét , liếc cô một cái, im lặng lên tiếng, ánh mắt thoáng qua phòng bếp.
Tô Thời Sơ bỗng nhiên ý thức , Ân Dĩ Mặc vì chạy tới quán bar để đón cô, mà thể còn kịp ăn cơm tối.
Thời gian muộn như , tất cả các dì giúp việc trong nhà cũng đều về nhà nghỉ ngơi hết , và duy nhất thể nấu cơm cho Ân Dĩ Mặc, chỉ còn cô.
Tô Thời Sơ lập tức hiểu , dậy, mặt mang theo vẻ ân cần: “Ân tổng, đói bụng ? nấu cho một bát mì nhé?”
Ân Dĩ Mặc hừ lạnh một tiếng nặng nề, xoay trở về phòng việc.
Nghe ý tứ của , Tô Thời Sơ ngay lập tức phấn chấn tinh thần, cách chuộc tội .
Cô nhà bếp, kiểm tra tất cả các nguyên liệu trong nhà bếp, thấy chỉ còn một nắm hành lá trong nhà bếp.
Mặc dù nguyên liệu chút ít ỏi, nhưng Tô Thời Sơ vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất là gì cả.
Cô thuần thục mở bếp, cắt hành lá thành từng khúc và cho nồi bắt đầu phi thơm hành lá, một bếp khác thì nấu mì.
Không quá mấy phút, Tô Thời Sơ bê hai bát mỳ nóng hổi đặt lên bàn ăn.
lúc , Ân Dĩ Mặc cũng vặn từ phòng sách .
Nhìn thấy bát mì bàn, trong mắt Ân Dĩ Mặc chợt lóe lên tia kinh ngạc, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như : “Đây là mì cô ?”
Tô Thời Sơ mạnh mẽ gật đầu.
Nhận thấy mặt của phụ nữ còn vài phần đắc ý, Ân Dĩ Mặc ngước mắt lên, cô một cái.
“Vẫn còn nóng, nếm thử .”
Lòng của Tô Thời Sơ khó thể phủ nhận, trong đôi mắt ngấn nước còn mang theo vài phần chờ mong, cho Ân Dĩ Mặc cách nào để cự tuyệt.
Mặt chút đổi, nhưng vẫn ở một bên bàn ăn.
Nhìn thấy xuống, trong lòng Tô Thời Sơ vui vẻ, liền đẩy bát mỳ bàn về phía mặt , : “Anh yên tâm, ngon.”
Ân Dĩ Mặc cúi đầu, ánh mắt liếc qua một chút hành lá xanh biếc trong bát mỳ, lông mày nhíu .
Ở một bên, Tô Thời Sơ cẩn thận quan sát vẻ mặt của Ân Dĩ Mặc.
Nhìn thấy sắc mặt , trong lòng cô bỗng nhiên trầm xuống, thận trọng mở miệng: “Ân tổng, thích ăn hành ?”
“Vì hai bát?” Ân Dĩ Mặc đột nhiên lên tiếng, cho Tô Thời Sơ sửng sốt.
Cô ở quán bar cả đêm, trong bụng gì ngoài ly nước chanh, cô cũng thấy đói bụng nên thuận tay cũng một bát cho .
“Cô sai, còn ăn cơm?” Ánh mắt của Ân Dĩ Mặc xẹt qua mặt cô, nhíu mày, hiển nhiên là vẫn còn tức giận, cố ý khó dễ cô.
Tô Thời Sơ nên lời, bát mỳ thơm ngon mặt, nuốt nước miếng.
Có vẻ như tối nay cô sẽ đói .
Nếu cô mà buổi tối sẽ Ân Dĩ Mặc phạt nhịn ăn, cô ở trong quán bar ăn chút gì đó, như cũng sẽ đến mức đói bụng cả đêm.
Nhìn thấy vẻ mặt luyến tiếc của Tô Thời Sơ, sự u ám trong lòng Ân Dĩ Mặc cũng dần tan biến, mặt vẫn chút đổi nhưng trong lòng mang theo vài phần trêu đùa.
“Ăn , nên lãng phí đồ ăn.”
Nghe thấy câu , Tô Thời Sơ như đại xá, mở miệng cảm ơn Ân Dĩ Mặc: “Cảm ơn , Ân tổng.”
Ân Dĩ Mặc từ chối cho ý kiến hừ một tiếng.
Không là do đói bụng , khi đối mặt với bát mì đơn giản bình thường , Ân Dĩ Mặc đột nhiên cảm thấy đói bụng, cầm đũa lên ăn một miếng.
Hương vị tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khe-uoc-cam-duc-co-vo-ngot-ngao/chuong-34-ai-cho-co-tuy-tien-nhan-dien-thoai-cua-toi.html.]
Anh ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt sáng quắc của Tô Thời Sơ đang .
“Có ngon ?”
Nghe thấy câu hỏi của cô, Ân Dĩ Mặc thản nhiên : “Có thể ăn.”
Tô Thời Sơ: “...”
Tuy rằng cô chút đau lòng, nhưng ngoài mặt cô bộ như để ý : “Anh thấy thể ăn là .”
Nói xong, cô liền cúi đầu bắt đầu ăn mì, để ý tới Ân Dĩ Mặc nữa.
Cho dù chuộc nhưng cô vẫn cảm thấy một chút khó chịu khi coi thường tài nấu nướng của .
Nhìn thấy cô tức giận, tâm tình của Ân Dĩ Mặc sung sướng lên ít, bắt đầu ăn mì.
Động tác của Ân Dĩ Mặc nhanh hơn Tô Thời Sơ, khi ăn xong mì, dậy , lúc cũng phòng việc nữa, mà trở phòng ngủ.
Nhìn thấy cuối cùng cũng chuẩn nghỉ ngơi, Tô Thời Sơ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần thể ngoan ngoãn nghỉ ngơi, ảnh hưởng đến chuyến công tác ngày mai, áp lực trong lòng cô cũng nhẹ nhiều.
Nghĩ nghĩ , nếu Ân Dĩ Mặc nước ngoài công tác cũng mất mấy ngày, Tô Thời Sơ cảm thấy vui khi thể tự do lâu như .
Nghĩ đến đây, tâm trạng phiền muộn của cô lập tức giảm ít.
Sau khi Tô Thời Sơ dọn dẹp đơn giản xong, cô qua việc của Ân Dĩ Mặc để chuẩn trở về phòng nghỉ ngơi, bỗng nhiên động tĩnh nhỏ, hình như là âm thanh rung của điện thoại di động.
Cô dừng bước, phát tiếng động, cẩn thận lắng động tĩnh ở trong phòng.
Trong phòng, tiếng điện thoại di động đang đổ chuông.
Đoán là điện thoại di động của Ân Dĩ Mặc, Tô Thời Sơ nghĩ ngợ gì, mở cửa phòng việc , chuẩn giúp Ân Dĩ Mặc đưa điện thoại di động phòng ngủ.
Đối với đàn ông khó đoán như Ân Dĩ Mặc, còn dám gọi điện thoại cho lúc muộn như , nhất định việc gấp tìm .
Cô cầm lấy điện thoại di động, mới khỏi phòng sách, theo bản năng liếc mắt tên gọi điện thoại di động, đồng tử đột nhiên co rút .
[Thanh Thanh.]
Tô Thời Sơ thể đây là cảm giác gì, n.g.ự.c cô đột nhiên thắt , nhưng cô cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Rất rõ ràng, đó là tên của một cô gái!
Cô siết chặt điện thoại di động, cố gắng gạt những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, xoay phòng ngủ.
Sau khi gõ vài , cửa phòng cũng mở , chỉ tiếng nước từ bên trong truyền .
Ân Dĩ Mặc đang tắm.
Điện thoại di động trong tay cô giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, rung lên một cách tuyệt vọng, giống như là đang thúc giục cô nhanh chết, nó đập huyệt thái dương Tô Thời Sơ, cho đại não cô mơ hồ đau đớn.
Cô cố gắng để cho bình tĩnh , nhưng hai chữ “Thanh Thanh” quá chói mắt.
Không nhịn nữa, Tô Thời Sơ ấn nút .
“A Mặc, em sợ quá…” Trong điện thoại truyền đến tiếng của một cô gái.
Khoảnh khắc điện thoại kết nối, Tô Thời Sơ vô cùng hối hận.
Tuy nhiên, cô cơ hội rút lui.
Lúc giọng của cô gái, ánh mắt của Tô Thời Sơ nhất thời trống rỗng.
Đó là ai?
Sao gọi tên Ân Dĩ Mặc mật như ?
Tô Thời Sơ nắm chặt tay, dùng sức lau mặt để cho khôi phục bình tĩnh.
Đây là cuộc sống cá nhân của Ân Dĩ Mặc, cô chỉ là giao dịch thỏa thuận với , cần quan tâm đến cuộc sống riêng tư khác của , càng nên hỏi nhiều.
Cô tự an ủi trong lòng, tiếng ở đầu dây bên cũng dần ngừng .
“A Mặc, ở đó ?”
Giọng của cô gái trong trẻo như chuông bạc, uyển chuyển mà nhẹ nhàng, thanh thuần sạch sẽ thể tả, cô gái khẩn cầu :
“Anh đến gặp em , em nhớ .”
Tô Thời Sơ hít một thật sâu, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, nặn một nụ , về phía ống : “Thật ngại quá, tiểu thư, Ân tổng đang...”
Một giây , điện thoại di động trong tay cô lấy .
Ân Dĩ Mặc đang cửa phòng ngủ, rõ ràng là vẫn tắm rửa sạch sẽ, tóc vẫn còn đang nhỏ giọt nước, chậm rãi trượt theo lông mày và mắt.
Anh đoạt lấy điện thoại di động, ánh mắt lạnh lẽo, khóe môi cong lên một cách bất thường, nhưng cho lưng lạnh sống lưng, ngay cả cũng vững.
Ân Dĩ Mặc bao giờ dùng ánh mắt như thế cô.
“Ai cho cô tùy tiện trả lời điện thoại của ?”