Khemjira Phải Sống Sót - Chương 32
Cập nhật lúc: 2025-10-16 05:07:28
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc nửa đêm, một giờ sáng, khi Khem chìm giấc ngủ vì mệt mỏi, Jett khẽ lay Chan – đang ngủ ở phía bên giường.
“Chan, dậy .”
Chan mở mắt, với tay lấy cặp kính đặt cạnh gối. Dưới ánh đèn vàng ngoài ban công hắt , ngọn đèn mà họ cố tình để sáng suốt đêm, thể thấy gương mặt Jett đang căng thẳng khác thường.
“Có chuyện gì , Jett?”
“Xuống với một lát.” Jett hạ giọng thì thầm, cẩn thận để Khem tỉnh giấc. Lời đáp khiến Chan khẽ nhíu mày.
“Thế còn Khem? Để ngủ một ?”
Jett đảo mắt một vòng quanh phòng, kiểm tra nữa cho chắc. Tất cả vật nhọn thứ thể gây thương tích, kể cả bút chì, đều dọn sạch và khóa kỹ trong tủ từ sớm. Cửa kính ban công – nơi Khem từng suýt nhảy xuống – cũng khóa chặt bằng ổ khóa to, nhà tắm thì niêm luôn bằng ổ riêng. Bốn bức tường đều dán đầy bùa hộ mệnh mà Jett và Chan tay, cùng với món pháp khí linh nghiệm mà chú Krai đưa, đặt trang trọng tủ gần cửa, xung quanh cắm đầy hoa nhài tươi. Chỉ riêng món thôi cũng đủ khiến bất cứ vong hồn nào trú ngụ trong căn hộ lẩn , quả thật xứng đáng với tiền nửa triệu baht bỏ .
Dù cẩn trọng đến , lòng Jett vẫn chẳng yên.
Sau khi kiểm tra kỹ cuối, gật đầu.
“Ổn . Cậu sẽ an trong phòng. Đi ? hỏi nghiêm túc đấy.”
Chan thở dài, mệt mỏi vì thói lo xa của Jett.
Jett bực đến mức suýt đá Chan một cú, nhưng nhớ đến chiếc bùa sắt do sư thầy ban mà đang đeo cổ, chỉ đành trừng mắt cảnh cáo.
Không đôi co thêm, Jett nhanh chóng dậy, khoác túi đồ lên vai dẫn Chan khỏi phòng. Trước khi , quên khóa cửa từ bên ngoài bằng một chiếc chìa khác, đảm bảo Khem dù mộng du cũng thể bước ngoài.
Hai lặng lẽ xuống từ tầng bốn, cho đến khi đến cổng khu chung cư. Nhìn quanh chắc chắn rằng ai để ý, Jett mở túi rút mười hai thanh mây mảnh, mỗi thanh dài chừng bằng thước kẻ, đưa cho Chan.
“Cầm lấy. Cắm những cây xuống đất, cách nửa bề rộng tòa nhà. sẽ buộc chỉ ngải nối .”
Chan vẫn còn ngái ngủ, cau mày hỏi: “Làm thế để gì chứ?”
Jett mím môi, khó chịu, nhưng nhớ rằng Chan thể thấy những gì thấy, nên đành giải thích:
“Chung cư nhà thờ thần hộ mệnh. Thành vong linh lang thang đầy rẫy quanh đây. nhận điều đó ngay từ đầu đến thăm Khem.”
“…”
“ là chúng một vật mạnh,” Jett , giọng nặng trĩu lo lắng, “ vẫn yên tâm chút nào. Nhất là khi sinh nhật của Khem đang tới gần… thứ sẽ càng nguy hiểm hơn.”
“Từ hôm qua đến giờ, cảm giác như ai đó đang dõi theo liên tục.”
“…”
“Vong nghiệp của Khem vốn mạnh sẵn . Nếu còn thêm những linh hồn khác kéo đến, với chắc chắn chống nổi. Mảnh gỗ mun đen dù chú ngải nhiều năm cũng chắc trụ vững nổi.”
“Ngày mai, chúng nhờ chủ chung cư lễ lập nhà thờ thần hộ mệnh. Còn tối nay, phép hộ , kéo dài chút thời gian thôi cũng . Không thì thể nào chợp mắt nổi. Hiểu ?”
Chan khẽ gật đầu, xoay theo lời Jett. Thấy , Jett mở túi, lấy cuộn chỉ thiêng bước theo để buộc quanh những cây mây mà Chan đang cắm thành vòng bao quanh tòa nhà.
Khi sợi chỉ thiêng khép thành một hình vuông chỉnh, Jett xuống đất, lấy từ túi một đĩa vàng đặt mặt, đặt thêm một chiếc bát bạc lên . Sau đó, rút một chai nước thánh lấy từ ngôi chùa mà họ từng qua đêm, thứ nước mà Jett đích xin từ sư trụ trì.
Cậu mở nắp, rót nước thánh bát bạc gần đầy, đặt một tượng Phật nhỏ trong, quấn chỉ thiêng quanh đĩa vàng ba vòng. Trong khi đó, Chan hái hoa nhài mọc cạnh tường mang để lễ vật.
Jett châm chín nén hương, chắp tay ngực, còn Chan quỳ bên cạnh, đốt năm ngọn nến và đặt chúng lên trống còn đĩa vàng. Cả hai cùng nhắm mắt, chắp tay thành kính, bắt đầu tụng niệm quy y Tam Bảo.
Vừa cất tiếng tụng, đèn xung quanh tòa nhà bỗng nhấp nháy chập chờn, kế đó là những luồng gió mạnh thổi tới từ bốn phía.
Khói hương lay lắt trong gió, bất ngờ, cả năm ngọn nến đều tắt phụt.
Một mùi tanh tưởi hôi hám, đặc trưng của ma khí, tràn ngập quanh họ.
Bên ngoài vòng chỉ bảo hộ, vô bóng đen hiện , già, trẻ nhỏ, nam nữ đủ cả. Có kẻ trông bình thường, kẻ thì méo mó, dị dạng, bò lết gần nhưng thể vượt qua ranh giới ánh sáng.
Tai Jett vang lên những tiếng gào, tiếng chua chát như chế giễu, tiếng rên rỉ nguyền rủa, những âm thanh thê lương như từ cõi c.h.ế.t vọng về, tất cả như phá tan sự tập trung của họ. cả Chan lẫn Jett đều nao núng, vẫn tiếp tục tụng niệm đều đặn:
“Pahuneyo, Dakkhineyyo, Anchalikaraniyo…”
“…Anuttarang, Punyakhettang, Lokassati.”
Khi bài tụng kết thúc, Jett cắm hương xuống đất bên hông tòa nhà, trở quỳ ở vị trí cũ, chắp tay khấn nguyện:
“Tên con là Jett, họ Nakantakul.”
“Tên con là Chanwit, họ Charoenkiatprecha.”
Cả hai cùng cất tiếng:
“Và cho Khemjira Chantharapisut - ba chúng con xin kính lễ chư Phật, chư Pháp, chư Tăng khắp mười phương, cùng chư Thiên, chư Phạm, và các bậc tôn sư. Xin gia hộ cho nước thánh trở thành linh vật bảo vệ, giúp chúng con tránh khỏi điều bất tường, tà khí và tai ương. A-di-đà Phật.”
Ngay khi lời cầu nguyện dứt, đường chỉ bảo hộ cùng chiếc đĩa vàng bỗng tỏa ánh sáng kim sắc rực rỡ. Tuy Jett và Chan đạt đến trình độ cảm nhận năng lượng, họ vẫn thấy một luồng ấm lan tỏa quanh . Mùi hôi thối tan biến, những âm thanh rợn cũng lặng . Các bóng đen dần rút lui, tan biến .
Jett lấy một vòng hoa nhài từ trong túi, nhúng bát nước thánh bảo Chan bưng mâm, cùng vòng quanh tòa nhà, rảy nước theo bốn hướng để tất nghi lễ.
“Xong , về ngủ thôi.” Jett ngáp dài, mắt cay xè, dẫn Chan phòng.
Khi mở cửa, thấy Khem vẫn ngủ say, cả hai thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng xuống, trong cơn mệt mỏi.
Đêm trôi qua yên bình - đúng như lời cầu nguyện của họ.
Sáng hôm , Jett mặt nhóm đến gặp chủ chung cư, đề nghị dựng nhà thờ thần hộ mệnh. Tuy chủ nhà theo tôn giáo khác, nhưng Jett vẫn thuyết phục khi giải thích ngắn gọn tình hình, đồng thời đề nghị tự chi trả bộ chi phí. Người chủ đồng ý, cung cấp họ tên và ngày tháng năm sinh để Jett chọn thời điểm lễ cát tường.
Khi kết hợp ngày sinh của ông với của Khem, Jett tìm một giờ lành, cách sinh nhật Khem ba ngày.
Ba ngày trôi qua yên ả, cho đến khi lễ cúng chính thức bắt đầu. Jett đặt mua lễ vật qua dịch vụ giao hàng để hạn chế ngoài, và còn nhờ một vị thầy Bà-la-môn quen của Chan đến chủ lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khemjira-phai-song-sot/chuong-32.html.]
Do khu đất cạnh tòa nhà quá hẹp, họ quyết định dựng ngôi nhà thờ thần hộ mệnh ngay sân thượng.
Ngày hôm , bầu trời phủ một màu xám đục, khí nặng nề và ẩm thấp khiến buổi lễ cúng dường dường như chẳng thuận lợi, dù hôm nay vốn là ngày cát tường nhất trong tháng.
Vị thầy Bà-la-môn bàn lễ, trong lòng cảm thấy nặng trĩu. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lồng ngực, như thể ánh độc địa nào đó đang dõi theo từng cử chỉ của ông.
nhận lễ phí nhỏ, ông còn đường lui, đành nén bất an mà tiếp tục hành lễ.
Jett, Chan và Khem cũng cảm nhận rõ sự căng thẳng lan khắp gian. Trong suốt nghi lễ, Khem cứ thấp thỏm ngoái đầu quanh, còn Jett và Chan thì ngừng tụng chú hộ , môi khẽ mấp máy, tay chắp ngực. Mặc dù chuyện gì xảy , nhưng bầu khí cứ đặc quánh như điều gì vô hình lẩn khuất giữa họ.
Cuối cùng, lễ dựng nhà thờ thần hộ mệnh cũng tất. Vị thầy Bà-la-môn vội vàng cáo từ khi thu dọn đồ lễ, chẳng dám nán thêm giây nào. Jett, Chan và Khem cũng nhanh chóng về phòng.
Cứ như thể nỗi lo của họ chỉ là do tự dọa , vì ngay đó, bầu trời bỗng quang đãng trở . Mây tan, ánh nắng dịu dàng chiếu xuống, xua tan lớp âm khí u ám bao trùm buổi sáng. Không chỉ thế, những linh hồn vất vưởng quanh tòa nhà dường như cũng biến mất , như từng tồn tại.
Điều đó chứng tỏ lễ thỉnh thần hộ mệnh thực sự linh nghiệm. Dù tài khoản của cả ba gần như cạn kiệt khi mua sắm đồ lễ và trả thù lao cho vị thầy, nhưng đối với họ, đó là một khoản “đầu tư” đáng giá.
Khi cảm thấy thứ an , Jett và Chan bắt đầu phiên ngoài nhiều hơn. Khi thì đến trường, khi thì ghé qua nhà lấy đồ, hoặc mua những món ngon mang về cho Khem. Trong suốt thời gian đó, Khem luôn ở phòng cùng một trong hai , tuyệt đối rời .
Ba ngày trôi qua yên bình, biến cố nào xảy .
Buổi tối hôm , khi cả ba đang xem phim giường, Jett liếc đồng hồ, chỉ còn vài tiếng nữa là đến sinh nhật của Khem. Dẫu , Jett vẫn dám chủ quan, trong lòng canh cánh nỗi lo cho đến tận phút cuối cùng. Cậu và Chan quyết định thức suốt đêm để trông chừng Khem.
“Chuẩn từng phút… 11 giờ là gục liền,” Jett lẩm bẩm với Chan trong lúc Khem đang tựa đầu vai . Chan, bên , sang và thấy Khem bắt đầu , đôi mắt khép yên bình. Anh nhẹ nhàng đỡ Khem xuống gối cho thoải mái.
Dạo gần đây, cứ đến 11 giờ đêm là Khem chìm giấc ngủ sâu cho đến sáng, còn gặp ác mộng mộng du như nữa, một điều khiến Jett phần nào yên tâm.
Jett dán mắt kim đồng hồ vài giây, khẽ : “Đến giờ tụng , Chan.”
Chan gật đầu, gập laptop đặt lên bàn đầu giường, theo Jett xuống chiếu, tượng Phật nhỏ đặt ghế. Ngay bên là chiếc hộp mun đen quý giá đặt trang trọng sàn.
Jett châm hai ngọn nến, đặt hai bên tượng Phật, cố ý đốt nhang để tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của Khem. Chan tắt hết đèn trong phòng, chỉ để ánh nến vàng lay lắt soi sáng gian tĩnh lặng.
Hai đối diện , giữa họ là tượng Phật và hộp gỗ mun đen. Cả hai cùng chắp tay khấn, bắt đầu bằng lời tán thán Tam Bảo theo kinh điển, tiếp tục tụng “Itipiso” một trăm lẻ tám - bài kinh mà vị sư từng dạy họ để tăng phúc, trừ tà và củng cố tâm trí.
Giọng tụng của Jett và Chan hòa , đều đặn, trầm bổng như nhịp sóng lan trong căn phòng mờ sáng:
“Itipiso, Bhagavā, Arahant, Sammāsambuddho,
Vijjācaraṇasampanno...”
Kim đồng hồ dần tiến về con mười hai.
khi Jett và Chan đến tụng thứ một trăm linh bảy, ánh sáng trong phòng bỗng tắt phụt, và bộ gian chìm bóng tối tuyệt đối.
Ngay khoảnh khắc , Khem khẽ dậy khỏi giường.
Đôi chân trần chạm xuống sàn, từng bước nhẹ như thể đang mộng du, lặng lẽ ngang qua Jett và Chan - hai vẫn đang tụng kinh - rời khỏi phòng mà để một tiếng động nào.
Đến chín giờ năm mươi lăm phút tối, Chan chợt giật tỉnh dậy. Ánh đèn hắt từ ban công đủ sáng để thấy Jett đang ngủ say ở phía bên . Anh xoay đầu về phía giữa giường - nơi Khem đáng lẽ đang .
Khoảnh khắc , tim Chan chùng xuống.
Chiếc gối trống trơn.
“Cậu Jett! Cậu Jett!”
Chan gọi lớn, giọng run rẩy vì sợ hãi.
Jett bật dậy, mặt vẫn còn ngái ngủ, nhưng khi thấy biểu cảm hoảng hốt của Chan, lập tức sang kiểm tra giường.
“C.h.ế.t tiệt!”
Không kịp xỏ dép, Jett lao khỏi phòng, đầu gối va góc giường khiến trầy da, nhưng chẳng buồn để ý. Hơi thở gấp gáp, Jett quanh hành lang, đang định chạy xuống tầng thì Chan nắm chặt lấy tay kéo .
Chan lắc đầu, khàn giọng : “Không… đó.”
Jett khựng .
Cậu hỏi Chan , nhưng bao nhiêu đây, linh cảm của Chan từng sai. Thế nên, chần chừ thêm, Jett và dẫn Chan chạy lên cầu thang thoát hiểm, hướng thẳng lên sân thượng.
Cánh cửa sắt mở kẽo kẹt.
Gió đêm ào tới, lạnh buốt.
Trước mắt họ là ngôi nhà thờ thần hộ mệnh dựng cách đây vài ngày, giờ đây biến dạng thành một miếu thờ cũ nát, phủ đầy mạng nhện, gỗ mục loang lổ, và từ trong đó bốc một mùi hôi thối nồng nặc khiến nôn.
“Khem!!” Jett hét lên khi trông thấy bóng dáng quen thuộc đang bên mép tường sân thượng, lưng về phía họ.
Trái tim Jett đập dữ dội như vỡ tung. Cậu bước từng bước chậm rãi, cố giữ giọng bình tĩnh nhưng đôi chân run lên theo từng gió lạnh quất qua mặt.
Chan ở phía , di chuyển thận trọng, đầu óc đang tính toán cách để kéo Khem an .
dường như… họ đến quá muộn.
Một cơn gió mạnh bất ngờ nổi lên, lạnh thấu xương. Khem khẽ xoay .
Chín giờ năm mươi chín phút tối.
Đôi mắt nâu sáng của Khem giờ đây đen kịt , còn chút lòng trắng nào.
Đôi môi khẽ cong lên, tạo thành một nụ mơ hồ giữa ánh sáng lờ mờ.
Giọng vang lên, nhẹ mà rợn : “Ta sẽ mang nó .”
Vừa dứt lời, Khem nghiêng về phía …và rơi khỏi sân thượng.