Khemjira Phải Sống Sót - Chương 33
    Cập nhật lúc: 2025-10-16 05:07:45
    Lượt xem: 1 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Pharan choàng tỉnh giữa màn đêm đặc quánh, trái tim đập loạn nhịp trong lồng ngực.
Mồ hôi túa ướt trán, căng cứng như thoát khỏi một cơn ác mộng.
Anh bật dậy, cố hít một thật sâu. Khi nhận chỉ là mơ, Pharan mới dần buông lỏng vai, để thở trở bình thường.
trong lòng, rõ, giấc mơ đó là một giấc mơ bình thường. Người xưa gọi loại mộng là điềm báo.
Trong mộng, chỉ thấy điều sắp xảy trong tương lai, mà còn thấy cả chuyện xảy với bà Si.
Để xác nhận một nữa, Pharan rời giường, đến khu vực trung tâm nơi hành lễ. Anh thắp một ngọn đèn lồng, đặt sang bên, lấy giấy bút , tên họ và ngày sinh của bà Si.
Sau khi tính toán cẩn thận, phát hiện điều trong giấc mơ đều là sự thật.
Bà Si hết phúc duyên một ngày khi oan hồn nghiệp báo của Khem chiếm xác, nghĩa là bà một cách thanh thản, vì hết tuổi thọ, chứ hại như vẫn tưởng.
Khi chân tướng sáng tỏ, Pharan cất giấy bút chỗ cũ, khẽ cất lời: “Nếu vẫn còn quanh đây, xin hãy hiện .”
Ngay lúc , một bóng chậm rãi bước vùng sáng của ngọn đèn. Ánh lửa vàng hắt lên, soi rõ dáng cao lớn đang tiến gần, dừng cách chỉ chừng một mét.
Đó là một đàn ông cao ráo, mái tóc đen dài buông xuống tận thắt lưng. Phần trần trụi, chỉ quấn một tấm khố đen thêu chỉ vàng, phần đuôi vải dài chạm đất, uốn lượn như rắn.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi đất ẩm ngai ngái, lan khắp gian điện.
Pharan quỳ xuống, cúi đầu hành lễ, ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt màu hổ phách mà từng thấy lâu đó.
“Lần … vì ngài tay giúp ?” Pharan cất giọng, hỏi mà rõ là thần rừng và núi.
Phuchong một thoáng, ánh mắt sâu như vực thẳm, đáp khẽ, giọng khàn trầm: “Hãy xem như là trả ân tình ngươi ban cho trong kiếp .”
Ngay khi lời vang lên, những ký ức xa xăm trong tiền kiếp bỗng ùa về trong tâm trí Pharan.
Ngàn năm , ở một đời khác, và Phuchong từng là Long tử của tộc Kanha-Kotama, loài xà thần màu lam sống lòng đất sâu.
Cả hai đều là thần Naga giao nhiệm vụ canh giữ cổng kho báu của thành phố nước - nơi ánh sáng bao giờ chạm tới, nhưng rực rỡ bởi ánh lam huyền hoặc của linh khí ngàn năm.
Pharan vốn là một Long thần nổi tiếng với tính khí điềm đạm, trí tuệ thâm sâu và đạo hạnh vững vàng nhiều năm khổ luyện.
Trái , Phuchong nóng nảy, kiêu ngạo. Dù sở hữu thiên tư phi phàm, sức mạnh vượt trội hơn nhiều đồng tộc.
Một ngày nọ, con trai của Phuchong gây gổ với một Kim sí điểu (garuda) tại nhân gian. Cuộc tranh chấp nhanh chóng biến thành đại chiến, và kết cục là con trai Phuchong trọng thương, hấp hối.
Phẫn nộ đến mù quáng, Phuchong lén lấy từ kho tàng thần khí một món vũ khí hủy diệt thể san phẳng cả thành trì, mà cho Pharan .
Ông dùng nó để trả thù, khiến cả Himavanta rung chuyển. Nhiều vùng đất tàn phá, vô thần linh tử nạn.
Khi chuyện đến tai Đại Thiên Vương Paranimmitavasavatti - vị chủ tể của tầng trời cao nhất trong sáu cõi Dục giới, ngài lập tức triệu tập hội đồng chư thần để xét xử vụ việc.
Những kẻ liên quan đều gọi đến: Phuchong, con trai ông, vị Kim sí điểu gây chuyện, và Pharan - xem là nhân chứng quan trọng.
Cả hai tộc Naga và Kim sí điểu đều một mực bênh vực đồng tộc của , ai chịu nhún nhường.
Cuối cùng, Đại Thiên Vương phán định hình phạt nặng nhất dành cho cả ba bên - Phuchong, con trai ông, và Kim sí điểu: hồn diệt vĩnh viễn, còn luân hồi, còn cơ hội tái sinh - hình phạt tàn khốc hơn cả cái c.h.ế.t đối với một linh thể thần thánh.
Khi bản án tuyên, cả thiên giới im lặng như tờ.
Chỉ Pharan dậy, cúi khẩn cầu: “Xin Bệ hạ rủ lòng thương, tội là do . Chính khuyên Phuchong lấy vũ khí, vì trong lòng vẫn mang mối hận sâu với tộc Kim sí điểu, mượn tay bạn để báo thù.”
Pharan rằng Phuchong chỉ hành động vì tình phụ tử - bất kỳ cha nào thấy con sắp c.h.ế.t đều sẽ nổi giận mà trả thù, chứ hề ý tạo phản.
Vì , xin Đại Thiên Vương giảm tội cho Phuchong, biến ông thành xà thần đen khổng lồ, xuống nhân gian tu hành chuộc .
Phuchong sẽ cuộn quanh một vũng nước nhỏ trong rừng sâu, sống ẩn dật, hành thiền và tích đức suốt năm trăm năm, khi phép hóa hình rồng và trở về thủy phủ.
Còn về phần , Pharan xin c.h.ế.t trong phận Naga, đầu thai phàm, chịu khổ, chịu thử thách, lấy việc hy sinh vì chúng sinh con đường chuộc , qua hết đời sang đời khác.
Nghe xong, Đại Thiên Vương Paranimmitavasavatti chỉ im lặng thật lâu, khẽ gật đầu chấp thuận.
Ngài rõ sự thật - Pharan sinh từ bùn lầy, nhưng qua khổ hạnh mà tỏa kim quang, tu thành đạo quả chỉ trong vài trăm năm, đạt cảnh giới của bậc thượng long.
Một tâm hồn thuần tịnh đến , ôm mối oán hận đen tối ?
Tất cả những gì … chỉ là để bảo vệ bằng hữu.
Cảm động tấm lòng , Đại Thiên Vương đổi phán quyết: cả ba đều giáng xuống nhân gian tu tội, nhưng chỉ riêng Pharan ban phước: “Dù ở kiếp nào, ngươi cũng sẽ chư thần và con yêu mến.”
Chính vì mối ân tình , mà giờ đây, Phuchong hiện để giúp Pharan, trả món nợ ân nghĩa của ngàn năm , khi Pharan từng vì họ mà hy sinh.
Hiểu rõ tất cả, Pharan cúi thật sâu, dâng lễ tạ ơn.
Dù kiếp xưa họ từng là bằng hữu ngang hàng, nhưng nay… còn như thế nữa.
Phuchong chỉ nhẹ, giọng trầm như gió núi: “Ta chỉ thể giúp ngươi đến đây thôi. Phần còn … hãy để nghiệp định đoạt. Chúc may mắn.”
Phuchong dứt lời, ảnh dần tan bóng tối, như sương hòa đêm rừng.
Pharan mở mắt, nhận vẫn đang thiền. Trên tay vẫn còn mảnh giấy ghi tên, họ và ngày sinh của bà Si. Mọi chuyện xảy , ông hiểu rõ, chính là do Phuchong tác động. Hắn để lộ hình dạng thật của : một con mãng xà đen khổng lồ.
Pharan khẽ thở , dậy. Anh trở về phòng, mở tủ lấy một túi vuông màu đen đặt nóc tủ, cẩn thận cho đó vài vật dụng cần thiết khóa .
Anh cởi áo ngủ, gấp gọn bỏ giỏ giặt, đó bằng áo sơ mi dài tay màu xanh đậm, quần tây đen may vặn, thắt lưng da cùng tông, mang tất đen và giày da đ.á.n.h bóng kỹ lưỡng.
Khi ăn mặc chỉnh tề, Pharan mở ngăn kéo cạnh giường, lấy một chiếc điện thoại bàn phím cũ, cho túi quần trái. Ví da nâu đựng giấy tờ cho túi . Cuối cùng, đeo chiếc đồng hồ cổ tay quen thuộc bước khỏi phòng, xuống cầu thang đến chỗ chiếc xe đạp yêu quý vẫn dựng sẵn ở góc sân.
“Gâu gâu!” Con ch.ó đốm sủa vang, dường như linh cảm chủ sắp rời . Nó bật dậy từ gầm giường tre, chạy lon ton theo bánh xe đạp của .
Những ngày chủ vắng, con ch.ó đốm thường tìm xuống làng, lang thang quanh nhà dân để kiếm ăn, đợi đến khi trở về mới .
Pharan đẩy xe đến sân nhà trưởng thôn. Hôm nay, nơi chật kín .
Tất cả dân làng đều rằng vị thầy pháp của họ sắp bắt đầu một chuyến hành trình xa và nguy hiểm, báo bằng giấc mộng kỳ lạ về một con mãng xà đen khổng lồ đến truyền lời tiên tri.
Điều đó đồng nghĩa, từ nay về , ngôi làng thể còn ai bảo hộ và dẫn dắt nữa.
Dân làng tụ tập để tiễn đưa . Họ trải một tấm chiếu lớn giữa sân, đặt lên đó mâm lễ năm tầng, cùng nhiều vật phẩm dâng cúng khác.
Một chiếc ghế nệm êm đặt bên cạnh. Khi thấy Pharan xuất hiện, trưởng thôn vội vã bước tới, cung kính mời xuống. Những còn thì bệt quanh chiếu, tạo thành một vòng tròn lớn.
Khi yên vị, cả thầy lẫn dân làng chắp tay ngực, đồng thanh lời cầu khấn.
Đó là nghi thức “Sut Khwan” - lễ tiễn hồn, cầu cho sắp xa bình an, tránh khỏi tai ương.
Hôm nay, bà Si – thường dẫn lễ – còn nữa. Vì , cả làng cùng cất tiếng tụng niệm, lời khấn vang lên đều đều, xen lẫn tiếng gió và mùi khói trầm:
“Shri, Shri, tay phúc của , Shri, Shri, hôm nay là ngày lành tháng , ngày của vận phước, xin trang nghiêm lời chúc, mời linh hồn về đây, hỡi linh hồn, hãy về cùng chúng con…”
“…”
“Ba mươi hai linh hồn đến với con, chín mươi hai linh hồn về ngôi nhà của con,
hãy tụ trong thể , nối dài dòng m.á.u .
Con vải hoa rực rỡ, chiếu trải hoa văn,
trứng luộc nuôi , cau trầu và hoa quả,
rượu, mía ngọt – tất cả đều là lễ vật thành tâm.
Vàng bạc vòng nhẫn, muôn thứ lòng,
trầu đỏ môi, khoai ngọt, mía thơm,
dầu nguyệt hương xức tóc, vòng hoa thơm quấn cổ,
đóa hoa nở rộ để điểm trang,
xin mời linh hồn về đây,
về xác …”
“Nguyện cho con sống lâu trong an vui,
đau, bệnh,
chư thần rừng núi đừng đến gần,
tà ma chớ bén mảng,
quyền năng hộ trì,
cho linh hồn trong từng phần thể con gắn kết vững bền,
cho đến khi con tròn năm ngàn mùa mưa.
Vậy lành , năm trăm mùa mưa nữa,
chúc con sống, thịnh vượng.”
Khi tiếng tụng dứt, Pharan chắp tay lên ngang trán, nhẹ cất lời “Sa-tu” – nghĩa là “lành ”.
Anh dậy, cúi cảm tạ, để dân làng lượt tiến đến buộc chỉ thiêng quanh cổ tay .
Mỗi sợi chỉ trắng mang theo lời cầu phúc, ước nguyện bình an. Pharan khẽ gật đầu với từng , đón nhận hết thảy tấm lòng của họ.
Dì Mai – bạn cùng bà Si lớn lên từ thuở thiếu thời – là cuối cùng buộc chỉ cho .
Buộc xong, bà khẽ vỗ nhẹ mu bàn tay , giọng run run nhưng đầy tình cảm: “Thầy , chỉ thầy thương lo cho tụi tui .
Tụi tui cũng thương thầy, lo cho thầy lắm.
Đi cẩn thận , sớm về.
Có cơm ngon, nước ngọt đợi thầy đó.”
Pharan mỉm , đáp khẽ bằng giọng trầm ấm: “Vâng… Dì Mai.”
Vì thời gian gấp, nghi lễ kết thúc nhanh.
Cổ tay của lúc kín đặc những sợi chỉ trắng đan xen, như bao lời chúc gói ghém .
Anh bước lên chiếc xe bán tải của chú Chai, mang theo chiếc túi đen và hộp dụng cụ nghề nghiệp, hướng thẳng sân bay để kịp chuyến bay cuối cùng trong đêm.
Khi máy bay hạ cánh xuống Bangkok, đồng hồ gần chín giờ tối.
Pharan lặng lẽ kéo vali, mang theo chiếc hộp đựng đầy đồ nghề và pháp cụ, bước khỏi sảnh sân bay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khemjira-phai-song-sot/chuong-33.html.]
Không bắt đầu từ để tìm những cần gặp, đành gọi taxi, chỉ dặn ngắn gọn với tài xế: “Đến trường đại học (nơi ba họ từng học chung).”
Chiếc xe hòa dòng đèn đêm Bangkok, chở theo bóng dáng thầy lặng lẽ. Bắt đầu một hành trình mới, nơi quá khứ, nghiệp báo, và định mệnh chuẩn giao nữa.
Pharan tìm một góc yên tĩnh trong khuôn viên trường, xuống, nhắm mắt .
Anh điều tức thở, lặng lẽ phóng thần thức ngoài để dò tìm tung tích của Jett, Chan và Khem.
Thế nhưng, thành phố quá rộng lớn. Đông đúc cả lẫn linh thể, tiếng động, mùi hương, và khí tức hòa lẫn như sóng cuộn.
Từng làn khí linh hỗn tạp khiến thể phân biệt là thở của sống, là dấu ấn của những linh hồn cần tìm.
Nếu như lúc đó chịu gọi điện cho Jett thì chuyện dễ dàng hơn.
vì trời khuya, phiền giấc ngủ của ai.
Mất hơn một giờ đồng hồ, Pharan mới cảm nhận d.a.o động quen thuộc của ba đứa trẻ.
Khi xác định phương hướng, liền dậy, thong thả bước dọc theo vỉa hè.
Trên đường , một con ch.ó hoang từ tiến , đ.á.n.h quanh theo.
Rồi thêm một con nữa.
Chẳng mấy chốc, cả bầy hơn chục con lặng lẽ nối đuôi phía .
Hình ảnh khiến qua đường khỏi tò mò: một đàn ông dáng vẻ kỳ lạ, bước trong đêm, theo là đàn ch.ó ngoan ngoãn như thôi miên.
kỳ lạ hơn, bất kỳ ai cố chụp hình , đều phát hiện ảnh chụp nhòe mờ, khuôn mặt bao giờ hiện rõ trong ống kính.
Pharan cứ thế , cho đến khi dừng một chung cư nhỏ năm tầng, quá cũ kỹ nhưng cũng chẳng mới mẻ.
Tòa nhà ngay ven đường, lặng lẽ ánh đèn đường vàng vọt, một bóng qua .
Sau khi xác nhận đây là nơi cần đến, tiến gần một chú bán thịt viên nướng đang gật gù ngủ bên xe hàng.
Pharan khẽ gõ ba tiếng lên khung xe.
Người bán giật mở mắt, dụi dụi hỏi: “Cậu cần gì ?”
Pharan rút ví từ túi quần, lấy tờ một nghìn baht, đưa cho ông , nhẹ giọng đáp: “ mua hết. xin chia phần cho họ.”
“Họ” - tức là bầy gần hai mươi con ch.ó hoang đang im lặng phía lưng , đuôi khẽ vẫy.
Người bán, vốn đang dọn hàng sớm, thì vui mừng mặt.
Ông gật đầu lia lịa, cảm ơn chắp tay khấn: “Cầu cho bình an, vạn sự như ý.”
Pharan chỉ mỉm , lặng lẽ .
Khi khuất bóng, bán hàng liền thực hiện lời dặn. Chia hết chỗ thịt viên còn cho đàn chó, từng xiên một, đến khi còn sót miếng nào.
Pharan băng qua con đường, tiến chung cư.
Ngay khi bước chân qua cửa, một luồng hương nồng xộc lên, khiến khẽ cau mày.
Đó là mùi của một linh thể mạnh mẽ, hương đặc trưng của nàng Ramphueng.
Anh thẳng lên tầng bốn, dừng cửa phòng 407, đưa tay chạm nắm cửa, khẽ niệm chú.
Cánh cửa đang khóa liền mở một tiếng động.
Cảnh tượng bên trong quen thuộc đến nao lòng: một đứa giường, hai đứa còn hai bên, như những vệ thần nhỏ đang canh chừng.
giờ lúc để mềm lòng.
Pharan bước đến cạnh giường, tránh qua Jett, xuống nền, hai chân xếp bằng.
Anh đặt bàn tay dày, ấm lên trán Khem, khẽ nhắm mắt. Dùng tâm lực để tìm linh hồn đang lạc khỏi xác bé.
Khem ngủ mê man từ chín giờ tối.
đó giấc ngủ bình thường.
Linh hồn rời khỏi cơ thể, trôi nổi ở một nơi nào đó xa xăm.
Pharan cúi đầu xuống, thở nhẹ như gió.
Anh thì thầm, lời gọi vang như một sợi chỉ mảnh nối liền hai cõi: “Khemjira…”
“…”
“Bây giờ con thể về .”
Giọng vang lên như một làn gió khẽ chạm tâm trí.
Khoảnh khắc đó, Khem chợt nhận lạc trong bóng tối - nữa.
Không đầu.
Kể từ khi trở về từ Ubon Ratchathani, đêm nào cũng rơi nơi tăm tối, lạnh lẽo . Và càng về , việc tìm lối càng trở nên khó khăn, chậm chạp hơn.
Khem bao giờ dám với Jett Chan về chuyện .
Cậu hiểu rõ, họ lo lắng và hi sinh quá nhiều để cứu khỏi phận khốn khổ .
Cậu họ chịu thêm một gánh nặng nào nữa.
Vì thế, Khem chỉ im lặng chịu đựng, tự cố gắng sống tiếp, coi đó như cách để đền đáp những mất mát, những nỗ lực của Jett, Chan và tất cả những giúp .
hôm nay…
Cậu thấy kiệt sức.
“Tại … việc sống sót khó đến thế?”
Câu hỏi quanh quẩn trong tâm trí Khem - mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi thở.
Đôi khi, nghĩ rằng…
Nếu yên bình, lẽ sẽ hơn là cứ ở gánh nặng cho khác.
“Mệt quá…”
Khem thôi tìm đường nữa.
đúng lúc đó, một ánh sáng vàng bất ngờ lấp lánh ở phía xa.
Tim bắt đầu đập loạn.
Một luồng nóng lan dọc sống lưng, cảm giác như ai đang chằm chằm, chứa đầy oán hận.
Rồi những tiếng chân dồn dập vang lên phía .
Dù chẳng thấy gì, nỗi sợ vẫn bùng lên trong lòng Khem, sợ rằng họ sẽ đuổi kịp và tóm lấy .
Bản năng sinh tồn thôi thúc Khem chạy hết sức về phía ánh sáng, như thể đó là nơi an duy nhất giữa bóng tối nuốt chửng .
Ngay giây cuối cùng, khi một bàn tay gần như chạm , Khem choàng tỉnh, đôi mắt nâu trong veo mở to.
Cậu thở dốc, mồ hôi ướt trán. Ánh sáng từ ban công tràn căn phòng, soi rõ khuôn mặt quen thuộc mà Khem bao giờ nghĩ sẽ gặp .
“Sư phụ…” Khem khẽ gọi, giọng run run, đôi mắt cay xè.
“Ừm.”
Tiếng đáp trầm thấp vang lên, cùng với chiếc khăn ướt nhẹ nhàng đặt lên trán .
Nước mắt Khem rơi, lăn chậm dọc theo gò má.
Cậu nắm lấy tay Pharan, siết chặt ngực, run giọng hỏi: “Sư phụ… ở đây?”
Pharan lặng đôi mắt tròn, trong trẻo mà mấy ngày qua vẫn luôn nhớ đến.
Anh đưa tay còn , khẽ lau những giọt lệ nơi khóe mắt, bằng giọng trầm, ấm mà chứa đầy lo lắng: “Con sống tiếp, Khem.”
“…”
“Dù phận , chúng vẫn ở bên trong kiếp .”
Nghe những lời , Khem khẽ bật .
Chỉ cần thấy gương mặt của thầy, thấy giọng , trái tim đau nhói hơn, run run lắc đầu, giọng nghẹn giữa những tiếng nức nở: “Tại … hức… tại thầy con tiếp tục sống… trong khi thầy chẳng hề cảm thấy gì với con, hả?”
“…”
“Thầy từng dính dáng đến con nữa, bảo con hãy quên , hãy buông bỏ… mà? Giờ chuyện nông nỗi , thầy vẫn chịu để con ?”
“…”
“Con cố gắng đến giờ … nhưng giờ con mệt lắm, thầy ơi…”
“…”
“Giờ con sống nữa… hức…”
Một cơn lốc cảm xúc hỗn loạn dâng trào trong lòng Khem, khiến chẳng còn sợ hãi gì nữa, chỉ trút tất cả những uất nghẹn và đau khổ đang bóp nghẹt trái tim.
Dù lúc đầu, gặp thầy khiến vui mừng khôn xiết, nhưng càng nghĩ, Khem càng chẳng hiểu nổi. Vì bây giờ, khi thứ còn cần thiết nữa, thầy mới những lời .
Pharan lặng lẽ Khem, thấu hiểu hết nỗi tuyệt vọng .
Anh chậm rãi đưa tay, ôm lấy cơ thể gầy mảnh lòng.
Hơi mát quen thuộc, mùi hương dịu nhẹ và ấm từ vòng tay thấm dần qua làn da, lan khắp trái tim Khem.
Cậu thể chống cảm xúc dâng trào đang cuộn lên nơi lồng ngực. Ký ức từ những kiếp , nơi họ từng chia cắt, giờ đây khiến chỉ giữ chặt lấy vòng tay thêm một nữa.
Hai bàn tay nhỏ run rẩy đang siết chặt dần nới lỏng, khẽ vươn lên, nắm lấy vạt áo , run rẩy, sợ hãi, khát khao.
“Thầy…”
“Xin , vì khiến con .”
“…”
“ hôm nay, sẽ còn giọt nước mắt nào nữa.
