Khemjira Phải Sống Sót - Chương 34
Cập nhật lúc: 2025-10-16 05:08:04
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe những lời , Khem khẽ bật .
Chỉ cần thấy gương mặt của thầy, thấy giọng , trái tim đau nhói hơn, run run lắc đầu, giọng nghẹn giữa những tiếng nức nở: “Tại … hức… tại thầy con tiếp tục sống… trong khi thầy chẳng hề cảm thấy gì với con, hả?”
“…”
“Thầy từng dính dáng đến con nữa, bảo con hãy quên , hãy buông bỏ… mà? Giờ chuyện nông nỗi , thầy vẫn chịu để con ?”
“…”
“Con cố gắng đến giờ … nhưng giờ con mệt lắm, thầy ơi…”
“…”
“Giờ con sống nữa… hức…”
Một cơn lốc cảm xúc hỗn loạn dâng trào trong lòng Khem, khiến chẳng còn sợ hãi gì nữa, chỉ trút tất cả những uất nghẹn và đau khổ đang bóp nghẹt trái tim.
Dù lúc đầu, gặp thầy khiến vui mừng khôn xiết, nhưng càng nghĩ, Khem càng chẳng hiểu nổi. Vì bây giờ, khi thứ còn cần thiết nữa, thầy mới những lời .
Pharan lặng lẽ Khem, thấu hiểu hết nỗi tuyệt vọng .
Anh chậm rãi đưa tay, ôm lấy cơ thể gầy mảnh lòng.
Hơi mát quen thuộc, mùi hương dịu nhẹ và ấm từ vòng tay thấm dần qua làn da, lan khắp trái tim Khem.
Cậu thể chống cảm xúc dâng trào đang cuộn lên nơi lồng ngực. Ký ức từ những kiếp , nơi họ từng chia cắt, giờ đây khiến chỉ giữ chặt lấy vòng tay thêm một nữa.
Hai bàn tay nhỏ run rẩy đang siết chặt dần nới lỏng, khẽ vươn lên, nắm lấy vạt áo , run rẩy, sợ hãi, khát khao.
“Thầy…”
“Xin , vì khiến con .”
“…”
“ hôm nay, sẽ còn giọt nước mắt nào nữa.”
“…”
“Bây giờ, thể nhiều, chỉ con tin thôi.”
“...”
“Dù chuyện gì xảy , sẽ thứ để đảm bảo chúng ở bên nữa.” Pharan xong, lùi một chút. Anh nâng cằm Khem bằng những ngón tay thon dài, khiến ánh mắt họ chạm , mũi gần như chạm .
Cảm giác trong lòng khó diễn tả thành lời, nhưng Khem cảm thấy ấm áp và an …
“Được chứ?” Pharan thì thầm.
Khem c.ắ.n môi, nước mắt vẫn lăn dài trong mắt.
“ còn bà Si và…”
Pharan lắc đầu, đợi Khem hết câu, nhanh chóng sửa hiểu lầm.
“Bà Si mất vì tuổi già, vì g.i.ế.c. Linh hồn bà chỉ linh hồn đó lợi dụng mà thôi.”
Trong giấc mơ của Pharan, bà Si chịu nhiều đau đớn vì căn bệnh nghiêm trọng trong một thời gian dài. Bà với dân làng vì gánh nặng, và bà thời gian của còn nhiều. Trước khi , bà những món kẹo truyền thống để phát cho dân làng và dọn dẹp nhà cửa.
“Còn Thong và Ek, họ mất từ lâu. Lẽ nên để họ khi ông nội qua đời, nhưng giữ họ vì dùng họ.” Pharan giải thích.
“...”
“Con cần buồn. Chỉ cần nghĩ rằng họ đưa về nơi mà họ thuộc về.” Nói xong, Pharan nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt của Khem.
Mắt Khem mở to, sốc những gì , vì luôn nghĩ bà Si c.h.ế.t là do linh hồn báo oán vì những việc . Cậu hỏi bằng giọng run run, chắc chắn: “Thật thầy? Bà Si g.i.ế.c thật chứ?”
Pharan đưa tay lau thêm những giọt nước mắt, gật đầu xác nhận: “Ừm.”
Khem ôm mặt mà nức nở, cảm giác nhẹ nhõm tràn đầy. Mặc dù buồn vì bà Si bất ngờ mà kịp lời từ biệt, nhưng ít nhất còn hơn việc nghĩ rằng khiến một chịu kết cục bi thương trong những ngày cuối đời, như từng lầm tưởng.
Còn Ekk và Thong, dù họ về nơi xứng đáng, những sự kiện sẽ mãi khắc sâu trong trái tim Khem. Nếu còn thở, Khem sẽ nhớ mãi những khoảnh khắc họ giúp đỡ , đến tận ngày cuối đời.
bây giờ, một điều quan trọng hơn mà Khem thể bỏ qua, và đó chính là đang mặt …
Nếu Ekk và Thong từ ngày đó, nghĩa là thầy cô đơn suốt thời gian qua, ?
Khem hít nhẹ, lau nước mắt, thầy kỹ hơn.
“Bây giờ thầy chứ? Con nhớ ngày hôm đó…” Khem nuốt nước bọt, dám thẳng ánh mắt điềm tĩnh, vững chãi của thầy vì chính bản đang run rẩy.
Ngày hôm đó, Khem thấy vết m.á.u áo thầy, cùng những giọt m.á.u rơi dọc hành lang nhà.
Jett thầy chắc hẳn nguyền, mới dẫn đến chảy máu, và vì thế mà đến trễ, khiến chuyện buồn xảy .
Pharan với Khem rằng cơ thể vẫn còn chịu nhiều đau đớn. Anh chỉ áp trán trán Khem, nhẹ nhàng truyền ấm.
“Ta , chỉ đang chờ câu trả lời của con thôi.”
“…”
“Vậy… con vẫn sống cùng chứ?” Câu đó như sợi dây thừng dày rơi xuống hố sâu tăm tối nơi Khem đang , và do dự mà nắm lấy nó.
Lần , Khem sẽ tiếp tục chiến đấu.
Một tay vẫn bám chặt áo thầy, Khem gật nhẹ đầu để trả lời.
Thời gian như ngừng trôi trong khoảnh khắc, khi ánh mắt thầy dừng đôi môi Khem. Chiếc mũi sắc chạm nhẹ gò má trong suốt, tiến gần đôi môi, khiến tim Khem đập nhanh hơn.
Cho đến khi…
“Khem, đừng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khemjira-phai-song-sot/chuong-34.html.]
Jett, đang trong cơn ác mộng, hét lên bật dậy, Khem giật . Pharan chỉ thở dài nhẹ, lùi một bước với gương mặt lạnh như băng, như thể chẳng gì xảy .
“Con quần áo, mặc thứ gì ấm. Chúng ngay tối nay.”
“Đi , thưa thầy?”
“Dù , con cũng sẽ thôi.”
Khem gật đầu theo, mở tủ lấy một chiếc áo dài tay và quần dài, nhà tắm. Khi cánh cửa đóng , Pharan tháo phép giữ Jett trong giấc ngủ sâu, mở chiếc hộp đen, lấy khay inox , gõ mạnh đầu Jett đang lim dim ngủ, tạo một tiếng va chạm chói tai.
Jett giật tỉnh dậy, cảm nhận cơn đau nhói trán, ôm lấy đầu trong đau đớn.
“Ái! Ai mà đ.á.n.h tao !” Jett nhanh chóng để xem, chỉ thấy mặt khiến sững sờ. Cậu còn tát mặt để kiểm tra xem đang mơ , nhưng đó vẫn đó, khiến gần như thốt nên lời.
“Th-Th-Thầy!”
Pharan chỉ Jett, gì.
“...”
“Thầy… mà mặt ở đây… C.h.ế.t tiệt! Khem!” thấy bạn mất bình tĩnh chỉ vì thấy Khem bên cạnh, Pharan dùng khay gõ đầu Jett một nữa để kéo trở thực tại.
“Ái… thầy đ.á.n.h con ?” Jett thốt lên trong đau đớn, xoa vùng trán đánh.
“Bạn con đang trong nhà tắm. Ta bảo bao nhiêu , đừng để mất kiểm soát?”
Bởi vì nếu , những linh hồn như Ramphueng thể dễ dàng tiếp cận Khem…
Pharan lặng lẽ nghĩ, .
Jett khi nhắc về tật từ thuở nhỏ chỉ ngượng nhanh chóng giơ tay lên, chắp đầu trong tư thế kính cẩn.
“Xin , thầy.”
Pharan xong, đặt khay trở hộp, thẳng , rời khỏi phòng.
Jett vẫn đang gãi đầu bối rối, theo chỉ dẫn của thầy. Cậu định đ.á.n.h thức Chan, nhưng Chan tỉnh, đang dậy và gấp chăn gối.
“Chắc giật tỉnh khi tiếng khay thôi.” Jett , mặt đỏ bừng.
“C.h.ế.t tiệt, đá suốt bao lâu mà vẫn dậy!”
“Cậu nghĩ chỉ vì tỉnh là an ? Ngừng than vãn và quần áo .” Chan bình tĩnh đáp lên việc của . Jett nghiến răng tức giận nhưng chẳng gì ( một nữa), vì Khem khỏi nhà tắm.
“Ơ… Thầy , Jett?” Khem hỏi, mắt quanh.
Jett chỉ lên sân thượng.
“Mái nhà. Chỉ đợi chút để quần áo thôi.”
Không lâu, Jett, Khem và Chan lên tới sân thượng. Cảnh tượng hiện mắt khiến cả ba sững sờ: thầy ngôi miếu thờ thần linh. Gần mặt đất, hai chiếc búa nặng lăn lóc. Cả ba vội vã tiến đến bên thầy mà chần chừ.
Tuy nhiên, càng tiến gần, mùi hôi khó chịu càng lan tỏa, và họ thấy tình trạng ngôi miếu – giờ trông tối tăm, hư hỏng, dù mới dựng chỉ vài ngày .
“C.h.ế.t tiệt, ngôi miếu mới dựng hai ngày thôi mà, thầy ơi?” Jett kinh ngạc, khác Chan và Khem là mấy. Pharan gật đầu, như xác nhận rõ. Anh thấy tất cả trong cảnh tượng do Phuchong tạo . Nếu hôm nay đến, đêm mai Khem sẽ rơi ngã từ đây.
“Ngôi miếu dùng để mời thần linh cư ngụ, hoặc nếu , chẳng ai đến, nên vô tình gọi những hồn lang thang.”
“…”
Cả ba – Jett, Khem và Chan – nuốt khan. Pharan tiếp tục giải thích những gì thấy trong cảnh tượng.
“Giờ đây là miếu thờ, mà là cổng ma quỷ nối đến chiều gian của Ramphueng. Hai các con giúp phá nó.”
Jett và Chan hiểu ngay thầy về ai, nên tiến lên nhặt hai chiếc búa nặng mà thầy chuẩn .
Với những chiếc búa , nếu Khem thử nhấc lên, xương thể gãy.
Gió rít qua, khiến Jett và Chan lập tức lao phá thứ trong tầm tay. Trong khi phá, họ niệm chú tăng sức mạnh vượt ngoài bình thường.
Chẳng bao lâu, ngôi miếu chỉ còn đống đổ nát.
Sau đó, Pharan lấy một chai nước thánh từ trong túi, bước tới và đổ lên đống tro tàn. Khói đen bốc lên, tỏa mùi hôi kinh tởm khiến Jett và Chan .
Họ còn nhiều điều học khi quen với việc .
Sau khi thanh tẩy xong, Pharan sang Jett và Chan để giao thêm nhiệm vụ.
“Từ giờ, chúng chia . Hai con về quê Khem để tìm thứ truyền qua nhiều thế hệ. Ta đó là gì, nhưng tin rằng đó chính là thứ trói linh hồn oán hận của gia tộc còn vướng thế gian. Khi tìm , thực hiện nghi lễ thanh tẩy, đem hỏa thiêu.”
Jett và Chan hít sâu, gật đầu đồng thanh.
“Còn thầy thì ?”
“Ta thể . Khi thành xong nhiệm vụ, trở về đây chờ .”
“…”
“Cẩn thận nhé.” Jett và Chan gật đầu. Trong lúc chờ thầy thu dọn, họ bàn với Khem về lộ trình và những cần tìm.
“Jett, Chan, cẩn thận nhé.” Khem , giọng run rẩy, mắt ngấn lệ. Thấy , Jett mềm lòng, ôm Khem lòng, ru nhẹ nhàng. Chan cũng vỗ nhẹ đầu Khem an ủi.
“Chuyện chẳng là gì, vì tương lai tươi sáng của chúng , tớ thể . Đừng lo lắng, chuyện sẽ thôi.”
Khem gật đầu, sang ôm Chan.
“Nhờ Chan chăm sóc Jett nhé.”
“Cậu Khem đừng lo. Cậu cũng giữ gìn sức khỏe.” Chan dịu dàng đáp, Khem gật đầu.
“Ơ… cảm ơn.”
Nếu Khem còn một điều ước, đó là họ thể gặp một nữa.