Khi Anh Nhìn Lại - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-08-24 04:10:59
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi ánh mắt hai chạm , Tiết Bùi như cô, Chu Y Y nhíu mày như thấy.

Chỉ Chu Kiến Hưng vui vẻ chào hỏi : "Lại gọi Tiết Bùi đến dạy thêm cho thằng nhóc ?"

Tiết Bùi một cách dịu dàng, lịch sự: "Vâng."

"Thật là phiền con , công việc bận rộn thế mà vẫn thường xuyên giúp đỡ thằng bé." Chu

Kiến Hưng , "Nếu tính theo giá các trung tâm dạy thêm bên ngoài thì nhà chú quả thật đủ tiền trả ."

Tiết Bùi đáp : "Chú nấu ăn ngon như , con thỉnh thoảng qua ăn cơm cũng coi như là trả học phí ."

Nghe thấy lời khen về tay nghề nấu ăn, Chu Kiến Hưng thẳng , giọng điệu như thể ngay lập tức bày cho Tiết Bùi một bữa ăn thật ngon.

"Vậy Tiết Bùi, con cứ chơi thêm một lúc , chú và Y Y xử lý chút việc, sẽ về ngay."

Thấy đạt mục đích, Tiết Bùi nở một nụ , nhẹ nhàng cong môi: "Được, con phiền nữa."

Khi họ còn đang trò chuyện, Chu Y Y thể thêm nữa, liền bước ngoài.

Chu Kiến Hưng mới nhớ điều quan trọng: "Thôi , trưa nay ở nhà chú ăn cơm nhé, chú ."

Nhìn theo bóng lưng rời , ánh mắt Tiết Bùi trở nên đậm đặc, đáp một tiếng: "Vâng."

Khi nhà, Tiết Bùi chào hỏi một câu thẳng phòng học.

Lúc , Chu Viễn Đình đang chơi game máy tính, thấy động tĩnh ở cửa, thấy Tiết Bùi, mắt sáng lên.

"Anh Tiết Bùi, hôm nay đến đây?"

Tiết Bùi đặt xấp sách lên bàn : "Đến dạy thêm cho em."

Chu Viễn Đình vỗ tay lên trán, vẻ ngại ngùng: "... hôm nay em học, mấy ngày nay cứ chạy ngược chạy xuôi cùng chị em và rể, mệt c.h.ế.t em ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-anh-nhin-lai/chuong-138.html.]

Nói xong, Chu Viễn Đình vẫn nhận phản hồi từ Tiết Bùi, trong màn hình máy tính, chiến sĩ đang mang ba lô ngã xuống, tiếc rẻ mắng một tiếng quăng chuột , ngả ghế, định cằn nhằn về đồng đội vụng về của thì bỗng thấy Tiết Bùi một câu với giọng lạnh lùng: "Cậu rể của em."

"Cái gì? Ý ?" Chu Viễn Đình trợn mắt, nghi hoặc , "Nếu , ai mới là rể của em?"

Tiết Bùi ghế sofa, mở một cuốn tiểu thuyết ngắn của Mishima Yukio, lật vài trang nhưng ánh mắt dừng ở bất kỳ dòng chữ nào. Anh ngừng một chút : "Sau em sẽ ."

Lúc , Chu Viễn Đình cảm thấy đầu óc như chậm .

Cậu ngớ ngẩn đáp: "Ồ."

Chơi xong ván game, Chu Viễn Đình thoát ngoài, từ lúc nào Tiết Bùi lưng , ánh mắt như đang dừng ở một biểu tượng màn hình máy tính.

Chu Viễn Đình theo hướng ánh mắt, đó là một trò chơi xây dựng mô phỏng mà chị của thích chơi. Trong trò chơi, chơi thể tạo nhân vật, xây nhà, mở trang trại, v.v. Lúc nghỉ lễ Quốc khánh năm ngoái về nhà, thấy chị chơi phiên bản di động, nhưng từ khi nào chị bỏ chơi.

"Chị em thích chơi trò , kể cả lúc thời gian, còn bảo em giúp nhiệm vụ để nhận vật liệu, nhưng giờ chị hình như còn mở trò chơi nữa."

Chu Viễn Đình bỗng nhớ việc , nhấn biểu tượng trò chơi, định lên chơi giúp chị một chút.

Vừa đăng nhập, nhận thông báo rằng 327 ngày đăng nhập.

"Thấy , chị em đúng là lâu chơi." Chu Viễn Đình mở bản đồ trò chơi, lắc đầu cảm thán, "Chị chơi trò tỉ mỉ, đây còn tìm nhiều hướng dẫn để xây nhà. Nhà tên gọi là 'Nhà của Nhất Nhất'."

Chu Y Y xây một căn nhà nông thôn trong trò chơi, mặc dù diện tích lớn, nhưng trang trí ấm cúng, mỗi chi tiết đều tỉ mỉ, ngay đó là căn nhà cô xây dựng theo hình mẫu trong mơ của .

Trong phòng khách, nữ chủ nhân đang xem tivi, chân một con ch.ó đang thè lưỡi, sân trồng đầy hoa, giàn treo ớt và rau, và ngay cửa còn một cái ổ chó dễ thương.

Tuy nhiên, ánh mắt của Tiết Bùi dừng ở một điểm màn hình, trong ngôi nhà một nam chủ nhân, mặc áo sơ mi trắng, đang việc trong phòng sách.

Chu Viễn ĐÌnh bật một tiếng: "Anh xem, mà chị em tuỳ tiện tạo trông giống đấy."

Chuột di màn hình, Chu Viễn Đình định nhấn thoát, nhưng vô tình click cái hộp thư đỏ ở cửa.

Màn hình hiện lên bức thư của bạn bè gần đây, thời gian ghi đúng là ngày cuối cùng khi cô đăng nhập—

 

Loading...