Ta vươn tay  lau  nước mắt của ,  khẽ nghiêng đầu, áp mặt  lòng bàn tay .
Ta cúi đầu, trán chạm trán với , hỏi: “Tại    , Lục Kỳ Hòa?”
“Triệu gia ghét bỏ , vứt bỏ , mẫu   gia đình mới, Uyên Uyên, chỉ  nàng nguyện ý cho  một nơi để trú ngụ.” Chàng , “Nhiều năm phiêu bạt như lục bình trôi nổi,  cuối cùng cũng  một mái nhà .”
“Triệu gia   mắt ,    là viên ngọc bích. Từ nay về ,  yêu , quý , cần , trở thành   của , cùng  xây dựng một gia đình mới.”
“Nàng   lừa .”
“Không lừa .”
Gió tuyết lất phất  ngừng, cho đến đêm Giao thừa. Đêm Giao thừa đón năm mới, chúng  cùng   bánh sủi cảo trong bếp.
Vết thương   Lục Kỳ Hòa  đóng vảy,  đang cán bột  thớt. Mặc Lộ dạo gần đây luôn ngủ chập chờn,   tỉnh chập chờn.
Muội   tỉnh   lâu, khoác áo da cáo   lò sưởi, hỏi Lục Kỳ Hòa: “Tỷ phu,  vẫn luôn  thắc mắc,    nhận   và tỷ tỷ  ?”
Động tác  tay Lục Kỳ Hòa khựng , đối diện với ánh mắt của ,  một tiếng, : “Ta cũng  , chỉ cần là  nàng  một cái,   nhận  .”
Trạm Én Đêm
Mặc Lộ kinh ngạc: “Ồ, đây là sức mạnh của tình yêu ? Thật thú vị!”
Ta  trêu chọc đến đỏ mặt, lườm   một cái.
Tiếng pháo ngoài  vang lên từng tràng, pháo hoa  trời rực rỡ, chúng  quây quần  lò sưởi ăn sủi cảo.
Mặc Lộ tựa đầu  vai , : “Tỷ tỷ, nếu  ngày nào đó  đột nhiên  tỉnh  nữa, tỷ đừng đau lòng. Cha  đang ở  đó, cho nên đây   là cái chết, mà là đoàn tụ.”
Mắt  đỏ hoe, nghẹn ngào   nên lời. Mẫu  là  đầu tiên dạy  thế nào là ly biệt, lúc đó  và Mặc Lộ mới bảy tuổi.
Người : “Uyên Uyên,    .”
13.
Ta hỏi : “Nương,    ?”
“Đi xuống đất.”
“Xuống đất  gì?”
“Biến thành một hạt giống, lớn lên trở .”
“Con   nương biến thành hạt giống.”
“ ai cũng sẽ biến thành hạt giống. Nương sẽ , cha con   cũng sẽ .”
“Lộ Lộ thì ?”
“Lộ Lộ cũng , Uyên Uyên   cũng .”
“Nương sẽ biến thành hạt giống gì?”
“Bồ công .”
“Tại ?”
“Bởi vì, gió thổi một cái, sẽ bay đến bên cạnh con và Lộ Lộ.”
Phụ  là  thứ hai.
Ta hỏi cha: “Cha,  cũng  biến thành hạt giống ?”
Cha lắc đầu, : “Không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-bach-lien-hoa-gap-duoc-nguoi-ngoai-lanh-trong-am/chap-12.html.]
Ta sững sờ  , rõ ràng  hẹn ước , cả nhà đều biến thành hạt giống mà.
“Cha sẽ biến thành gió, thổi những hạt bồ công  bay khắp trời, bay đến bên cạnh các con.”
Mặc Lộ sờ mặt , và hẹn ước với : “Tỷ tỷ,    sẽ biến thành một con bướm xinh  nhất  đời . Đợi mùa Xuân đến, sẽ bay đến đậu  mặt tỷ, hôn tỷ một cái.”
“Được.”
Những chú mèo con ôm  sưởi ấm, l.i.ế.m lông từ hai con biến thành ba con,   từ ba con biến thành hai con.
Một mùa Xuân nữa  đến,  và Lục Kỳ Hòa đưa Lục Chiêu Chiêu  ngoài du Xuân.
Lục Chiêu Chiêu là một nữ hài hiếu động, tuy mới sáu tuổi, nhưng  bắt đầu khiến   đau đầu.
Sức lực của con bé dồi dào, lúc thì thả diều, lúc  chạy khắp sườn núi cùng với một con ch.ó và hai con mèo của nhà nông dân.
Ta  đuổi kịp con bé, chỉ  thể   gốc cây thở dài.
“Không  con bé giống ai, hồi nhỏ  cũng  nghịch ngợm như  mà?”
Lục Kỳ Hòa cũng phủ nhận: “Hồi nhỏ  cũng  thế.”
Chàng bước nhanh lên phía , tóm lấy Lục Chiêu Chiêu,  cho con bé bộ quần áo  ướt đẫm mồ hôi. Chàng  giờ  kiên nhẫn, ôm con bé  lòng dịu dàng : “Chiêu Chiêu, nghỉ ngơi một lát , lát nữa cảm lạnh,   thút thít kêu khó chịu đấy!”
Đứa trẻ yên tĩnh ,  nhanh  ngủ.
Lục Kỳ Hòa ôm con bé  lòng, đắp chăn lên, hỏi: “Uyên Uyên, nàng mệt ?”
Ta gật đầu.
“Về nhà thôi.” Chàng đưa một tay  nắm lấy tay .
Đi đến bên xe ngựa, một con bướm rực rỡ bay đến, bay lượn quanh , cuối cùng đậu  má .
Gió nhẹ thổi qua, Bồ công  bay lượn khắp trời.
Lục Chiêu Chiêu đột nhiên dụi mắt tỉnh dậy,  con bướm  mặt , con bé : “Nương, con bướm   mới  chuyện với con đấy.”
“Nói gì thế?”
“Nó , nó là Tiểu di của con, cùng với ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu đến,  xem con, xem nương, xem cha.  mà, con  thấy ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu ?”
Lục Kỳ Hòa : “Họ ở đây, Chiêu Chiêu, nhắm mắt  để cảm nhận.”
Lục Chiêu Chiêu ngoan ngoãn nhắm mắt,  nhanh,  mặt con bé lộ  nụ  vui mừng: “Nương, cha, con cảm nhận  , họ đang xoa đầu con.”
Lục Kỳ Hòa nắm c.h.ặ.t t.a.y , : “Nhạc phụ nhạc mẫu, vẫn còn nhớ hiền tế Lục Kỳ Hòa chứ? Hàng năm,  và Uyên Uyên đều sẽ đến thăm hai vị.”
Gió càng thêm nhẹ nhàng. Họ nhớ.
“Xin hai vị hãy yên tâm giao Uyên Uyên cho .”
Gió ngừng, Bồ công  rơi đầy đất, năm  ở đây, nhất định sẽ mọc đầy Bồ công .
Con bướm  bay đến chóp mũi Lục Chiêu Chiêu, dừng  một lát  bay .
Lục Chiêu Chiêu mở mắt,  chút buồn bã: “Họ  .”
Ta bóp nhẹ má con bé, an ủi: “Đừng lo, mùa Xuân năm , họ sẽ  đến mà.”
“Thật ?”
“Thật.”
“Con thích mùa Xuân.”