2.
Lục Kỳ Hòa mang  về phủ của , màn đêm buông xuống, lờ mờ thấy phủ  giăng đèn kết hoa.
Hắn ném  lên giường,  ép  xuống.
Ta: "..."
Đành chịu thôi.
Thay canh  đổi thuốc, đêm nay  vẫn là tân nương.
Lục Kỳ Hòa thấy   như con cá ươn, động tác dừng , bóp lấy cổ , giọng  âm hiểm: "Sao,  cam lòng?"
"Nàng    , nàng  ép buộc mới  gả cho Triệu Khải ?"
Ôi chao! Suýt nữa  quên mất,  và Lục Kỳ Hòa đang diễn  vở kịch "gương vỡ  lành".
Trong tích tắc,  nhập vai,  đầu ,   . Nước mắt chảy dài nơi khóe mắt, thể hiện chữ "quật cường" một cách triệt để.
"Lục Kỳ Hòa, đừng ép   hận ."
"Hận ?" Hắn như   một câu chuyện  nực , bật ,  chợt dừng , "Vậy thì hãy hận  ,  nhất là hận  cả đời."
Ta: "..." Hắn    ? Tình cảnh  như , mà còn  cùng  cả đời.
Ta lấy tay che mặt, giọng  buồn bã: "Ta chỉ là một nữ nhi,       đây, một dải lụa trắng tự kết liễu đời  ?" Rồi nhân tiện đổ  cho , "Chàng bảo  đợi,  liền ngoan ngoãn đợi, nhưng    là hai năm. Hai năm   sống  hề , mỗi khi cần ,   chẳng ở bên. Chàng  hận , lẽ nào   hận ? ... hễ hận ,   nhớ đến những điều    từng dành cho , nỗi hận đó chẳng thể dài lâu."
Động tác của Lục Kỳ Hòa khựng , từ từ buông tay,  dậy  . Ánh mắt nóng rực vẫn luôn dõi theo, dường như      lâu.
Một lúc lâu ,  khẽ giọng: "Uyên Uyên, nàng giỏi lừa ,  sẽ  tin nàng nữa." Tuy   , nhưng thái độ rõ ràng  dịu   nhiều.
Ta  đà lấn tới, dùng đạo đức để trói buộc . Ta ngừng , giọng  trở nên bình tĩnh và lạnh nhạt: "Một nữ nhi,   mấy cái hai năm đây? Lục Kỳ Hòa, năm nay   mười chín tuổi , nếu cha   còn sống, hẳn  sớm thành  sinh con. Dù phu quân tìm   thể cao quý như , nhưng cha  nhất định sẽ  để    cho  khác. Chàng còn   yêu    nữa đây? Phải chăng là vứt hết tôn nghiêm xuống đất, mặc cho  chà đạp?"
Lục Kỳ Hòa hé miệng, dường như   điều gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt hờ hững của ,  bỗng chốc tự giễu cợt: "Khi  trọng thương, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, điều  lo lắng nhất chỉ  nàng. Lúc đó  nghĩ, nếu  c.h.ế.t , nàng sẽ    đây, nàng đơn thuần yếu đuối như ,  dễ    bắt nạt."
"Thế nên   dám chết, cũng  dám  cho nàng     thương bao nhiêu. Sợ nàng ở nhà lo lắng, sợ nàng vì quá quan tâm mà hóa dại, cũng sợ nàng ngày ngày  lóc.  Uyên Uyên, nàng kiên cường hơn  tưởng  nhiều, thậm chí nàng căn bản  cần ."
Ta: "..." Hắn  chấp nhận sự trói buộc của , mà còn trói buộc ngược . Khốn kiếp! Gặp  cao thủ .
Xem   dùng chiêu cuối thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-bach-lien-hoa-gap-duoc-nguoi-ngoai-lanh-trong-am/chap-2.html.]
Không gian im lặng trong giây lát,  giọng  nghẹn ngào của  vang lên: "Kỳ Hòa,  cần ,    cần chứ? Ta sẽ  bao giờ tìm   nào  như  nữa."
Lâu , một bàn tay đặt lên đỉnh đầu , Lục Kỳ Hòa ôm   lòng, : "Được ,  về , từ nay về  sẽ  còn ai ức h.i.ế.p nàng nữa."
Ta ôm chặt lấy , trong lòng   khỏi run rẩy… Vì vui sướng.
Rốt cuộc,  vẫn cao tay hơn một bậc!
Lục Kỳ Hòa nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc , cho đến khi    "bình tĩnh" . Hắn khẽ mím môi,  : "Lời    đây để nàng  , là để dọa nàng thôi. Ta  sớm chuẩn  sính lễ cho nàng, chỉ đợi nàng chọn một ngày lành tháng , chúng  sẽ thành ."
Ta: "..." Trong lòng  chợt dấy lên một sự bàng hoàng. Cuộc hôn nhân đầy dối trá  liệu  thể dài lâu ?
Ta liệu  thể diễn cả đời  ?
3.
Lục Kỳ Hòa và Triệu Khải   khác . Triệu Khải thường xuyên gặp những tiểu thư đoan trang, đài các, nên khi thấy một đóa Bạch liên hoa chuyên bám víu nam nhân như ,  sẽ cảm thấy mới mẻ.  đợi qua cơn hứng thú,  sẽ vứt    đầu, đến lúc đó  cũng  kiếm đủ bạc để âm thầm cao chạy xa bay.
Còn Lục Kỳ Hòa,  tỏa  sát khí, ngày nào cũng lạnh như Diêm Vương, một nữ tử bình thường sẽ chẳng bao giờ dám  gần , chỉ  kẻ  ý đồ như  mà thôi. Ông trời ơi,  cứ nghĩ   gặp  chân ái, thật   là một kẻ lừa gạt chỉ  tiền!
Thêm  chứng bệnh thiếu thốn tình cảm của , nếu   bộ mặt thật của ,  nhất định sẽ dùng kiếm c.h.é.m c.h.ế.t .
Nghĩ đến tính mạng  trong tay  khác,  tuyệt đối  dám để lộ  phận.
Lục Kỳ Hòa miệng   ho, đợi  chọn ngày lành tháng  sẽ thành , nhưng thực chất vẫn là giam cầm  trong Lục phủ.
Bên ngoài rốt cuộc  ,   Mặc Lộ của  đang ở ,  cũng  . Ta  dám trở mặt với , chỉ đành mỗi ngày thuận theo ý .
Trạm Én Đêm
Lục Kỳ Hòa  binh thư trong thư phòng,   bên cạnh thêm hương cho .
Hắn đột nhiên ôm   lên đùi, : "Uyên Uyên,   tìm  tính toán, ngày mười chín tháng  là một ngày lành."
Ta lập tức tỏ vẻ mừng rỡ, vòng tay ôm lấy cổ , : "Thật ? Kỳ Hòa,  thật sự  vui!"
Lục Kỳ Hòa hài lòng khẽ cong môi, bàn tay lúc  lúc  vuốt ve lưng . Thấy tâm tình  , mắt  đảo một vòng, tỏ  vẻ đau buồn.
Lục Kỳ Hòa nhận , hỏi: "Sao ?"
"Không  gì." Ta lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ  với .
"Xảy  chuyện gì ? Kẻ nào ức h.i.ế.p nàng? Hay là..." Thần sắc  lập tức trở nên nguy hiểm, bóp cằm , ép   ngẩng đầu  , "Nàng   gả cho ?"
Ta hé miệng, nước mắt    chảy. Một giọt lệ  vặn rơi từ khóe mắt,  cắn môi tránh ánh mắt .