Lục Kỳ Hòa sững sờ,  giận dữ : "Nàng   gả cho  đến  ?"
Nếu diễn tiếp nữa sẽ quá đà. Ta mím môi, tủi  : "Sao   thể nghĩ về  như ? Chàng rõ ràng   yêu ,  chỉ là..."
Hắn lập tức mắc bẫy, truy hỏi: "Chỉ là gì?"
"Cha   mất sớm, nhiều năm qua  và   nương tựa   mà sống. Giờ  sắp thành ,     ở bên..." Nói đến đây,  ngấn lệ  , giọng nghẹn ngào, "Sức khỏe của con bé luôn  ,  bảo     thể an tâm xuất giá?"
"Thì  là vì chuyện ." Lục Kỳ Hòa buông tay đang kẹp cằm , trán kề trán , "Con bé đang ở trong phủ, nàng  thể đến gặp bất cứ lúc nào."
"Thật ?"
"Ta  bao giờ lừa nàng."
Sau một hồi giằng co, cuối cùng  cũng  gặp Mặc Lộ. Có  chăm sóc, cuộc sống của con bé  thảnh thơi.
Lúc , con bé đang  phơi nắng trong sân.
Trong sân trồng một cây hải đường, cánh hoa rụng đầy đất. Chiếc ghế tre khẽ đung đưa, vài con mèo nhỏ  ngủ  chân nó.
Đám hạ nhân chăm sóc con bé hành lễ  lui  ngoài sân.
Ta đột ngột xuất hiện  mặt, con bé cũng  lấy  kinh ngạc. Chỉ là  dậy, ngoan ngoãn gọi một tiếng "Tỷ phu" với Lục Kỳ Hòa.
Trạm Én Đêm
Tiếng "tỷ phu"  Lục Kỳ Hòa  hài lòng,  "Ừm" một tiếng,  rời khỏi sân.
Mấy ngày  gặp, Mặc Lộ dường như  gầy  một chút. Con bé  , chợt nhíu mày, : "A Uyên,  tỷ  gầy ?"
Ta hơn Mặc Lộ một khắc tuổi, theo lẽ thường thì  là tỷ tỷ, nhưng con bé luôn gọi  "A Uyên A Uyên".
Ngày nào cũng lo sợ,    gầy  chứ?
Ta  rảnh để thảo luận chuyện  với con bé, hỏi  nghi vấn trong lòng: "Lục Kỳ Hòa   sự tồn tại của ,      bắt?"
Mặc Lộ nhướng mày,    ghế tre, : "Xin tỷ đó, Lục Kỳ Hòa là ai chứ? Mấy trò vặt của chúng    giấu  ?"
"Nói thật ."
"Được , ngày tỷ gả  Triệu phủ, Lục Kỳ Hòa  cho   tìm tỷ khắp nơi. Ta sợ tỷ  lộ, nên  chủ động  mặt  quyến rũ ." Con bé càng  càng tức giận, "Thật là, rõ ràng là khuôn mặt giống  như đúc,     thể phân biệt  chứ?"
Ta: "..." Ta hít một  thật sâu, thầm nhủ trong lòng, đây là   ,   !
Mặc Lộ   đuối lý, "hì hì" , : "Hay là tỷ đừng quan tâm đến  nữa, cứ tìm cách chạy , dù   cũng chẳng sống  bao lâu, Lục Kỳ Hòa cũng   gì   . Cùng lắm thì  c.h.ế.t trong phủ ,  biến thành quỷ dữ đêm đêm đến dọa ."
Ta liếc xéo nó, : "Đừng  những lời xui xẻo đó. Tháng    lẽ   xuất giá . Chuyện  đến nước ,  tiên hãy chữa bệnh cho  ."
Mặc Lộ thở dài: "Đại phu  sớm  , bệnh của   chữa , mỗi ngày dùng thuốc đắt tiền để giữ  tàn, chỉ là lãng phí tiền bạc."
"Đó là lang băm!" Ta nhổ một tiếng.
Con bé thấy sắc mặt   , cũng nhổ theo: " , đúng ,   hiểu gì về việc tiền bạc  thể  đổi  mệnh, vượt qua bệnh tật ?"
Ta: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-bach-lien-hoa-gap-duoc-nguoi-ngoai-lanh-trong-am/chap-3.html.]
"Được , đừng lo lắng,  vẫn  chút thủ đoạn để nắm giữ Lục Kỳ Hòa."
Trong sân gió nổi lên, cây hải đường xào xạc.
"Mặc Uyên,  nhớ  đây tỷ  ngốc, một chút cũng    lời  khác  ẩn ý." Mặc Lộ đưa tay đón lấy cánh hoa bay tới, nụ   mặt dần biến mất.
"Muội mắng  đấy ?"
"Hì hì."
4.
Ta và Lục Kỳ Hòa quen   cũng chỉ là một sự tình cờ.
Lần đầu tiên gặp mặt, khi   mười tám,  lập đại công  chiến trường trở về. Vị thiếu niên tướng quân cưỡi  lưng ngựa cao lớn, thật oai phong  mấy.
Ta và   Mặc Lộ đang bán hoa, cũng chen  đám đông để hóng chuyện.
Rất nhiều  xì xào bàn tán.
"Ta  một  họ hàng xa , Lục Kỳ Hòa từng họ Triệu, là trưởng tử của Triệu gia. Ở nhà    yêu thương,  đó   phạm  chuyện gì, năm mười tuổi  Triệu gia đuổi  ngoài."
"Trời ơi, chuyện lớn đến  chứ,  đuổi một hài tử  khỏi nhà,   mấy năm qua   sống sót bằng cách nào?"
"Ta thấy    đầy sát khí, chắc chắn là  chuyện chẳng  lành gì, nên mới  đuổi ."
"Chậc chậc, ngươi chỉ ghen tị thôi! Lục Kỳ Hòa tuổi còn trẻ  lập đại công,  thấy  là một nhân vật  tầm thường đấy."
Hóng chuyện là bản tính của con .
Ta   rõ, hỏi Mặc Lộ: "Cái gì? Vật gì?"
Mặc Lộ cũng   rõ, nhưng   từ  đến nay  giỏi  bừa. Muội  suy nghĩ một chút, : "Hắn  , Lục Kỳ Hòa là một 'yêu vật'."
"Thật  giả ?" Ta càng thêm tò mò về Lục Kỳ Hòa, xách giỏ hoa dốc sức chen lên phía ,  xem thử  "yêu vật" thế nào.
Ta chen  lên hàng đầu, nhưng vẫn  thấy  chính diện của , bèn tìm trong giỏ một cành hoa còn nguyên vẹn, ném về phía , cố ý thu hút sự chú ý của .
Vị thiếu niên tướng quân   lưng ngựa  thấy động tĩnh, vươn tay  đón lấy cành hoa hạnh, nghiêng đầu   từ  cao xuống.
Đám đông ồn ào,  ít  hùa theo, cũng ném khăn tay về phía .
Lục Kỳ Hòa rũ mắt  một tiếng,  cuốn cành hoa hạnh  cổ tay. Nụ  nhẹ nhàng, xua tan  vẻ lạnh lùng   .
Ta nghĩ, bọn họ   sai, Lục Kỳ Hòa quả nhiên là một yêu vật.
Lần gặp gỡ thứ hai, là khi  đang bán hoa  phố thì gặp  đám côn đồ lưu manh,    tay cứu giúp.
Thế là  lấy "ân tình" để tiếp cận . Dù ,  lợi mà  chiếm thì thật là ngốc.
Một  tài giỏi như Lục Kỳ Hòa  ngay  mặt, khó  ai  thể giữ  sự bình tĩnh. Hơn nữa,  khi  thiết với ,  cũng  cần  dính dáng đến nhiều  nữa, mỗi ngày bận đến mức gót chân  chạm đất.
Cũng coi như   một  thời gian "nhàn hạ".
Ta vẫn luôn nghĩ Lục Kỳ Hòa là một  hiền lành, dễ lừa, giờ đây mới ,  là một con mãng xà mỹ nhân đầy độc tố.