Lục Kỳ Hòa sẽ , kỳ thực    cắm  nhiều sừng, còn từng cắm sừng cho  khác.
Lần ,  lẽ  thực sự sẽ  Lục Kỳ Hòa g.i.ế.c chết. Lựa chọn thế nào cũng là đường cùng.
Bên ngoài, tuyết  ngừng rơi, bức thư trong tay  hóa thành tro bụi. Lúc tuyết tan là lúc lạnh nhất,  quấn chặt chiếc áo choàng   bước  khỏi phòng.
Đi đến địa chỉ trong thư,  gõ cửa ngôi tiểu đình viện  mặt. Cửa lớn  khóa,  đẩy cửa bước .
Bên trong   ai,  men theo những dấu hiệu  đường,   căn phòng bên trong.
Triệu Khải đang tựa  chiếc giường bên cửa sổ, dùng quạt xếp chống cằm,  như    : “Uyên Nhi  một dung mạo , nhưng thủ đoạn  chẳng  , dễ dàng để   túm  đuôi như .”
Ta  khỏi thở dài: “Công tử, nước chảy chỗ trũng,  lên chỗ cao, Uyên Nhi     đây?”
“Cho nên ngươi  bỏ rơi những nam nhân đó, nhanh chóng trèo lên Lục Kỳ Hòa, thứ tiện chủng đó? Khi  rời , ngươi  lập tức nhặt lấy cành cây cao là bản công tử?” Hắn  khẽ, “Bây giờ Lục Kỳ Hòa  trở về, ngươi  giở trò cũ. Uyên Nhi, lòng ngươi thật độc ác!” Hắn đột ngột  dậy,  hình cao lớn áp sát.
Triệu Khải vẻ mặt âm trầm, dùng quạt nâng cằm  lên: “Tiện nhân! Bản công tử thương ngươi yêu ngươi, hao tâm tổn sức cưới ngươi, ngươi  báo đáp  như thế  ư?”
Ta buộc  ngẩng đầu, suy nghĩ nhanh chóng, nước mắt theo khóe mắt chảy . Ta  kéo khóe môi, nở nụ  với , thuận theo lời  : “ , công tử, ngươi thương  yêu , hao tâm tổn sức cưới , nhưng   vẫn chỉ là một thị ?”
Triệu Khải sững sờ, vẻ mặt nghi hoặc: “Với  phận của ngươi,  Quý   là  nâng lên .”
Ta thầm thở dài trong lòng, giả vờ yếu đuối thất bại , Triệu Khải sẽ  thương hại  nữa.  vẻ mặt  vẫn  hề  đổi, bướng bỉnh : “     .”
Hắn  khẩy: “Nằm mơ giữa ban ngày! Chẳng lẽ Lục Kỳ Hòa sẽ cho ngươi  chính thê?”
“ ,    cưới   chính thê.”
Triệu Khải   với ánh mắt thương hại: “Uyên Nhi, ngươi thật ngây thơ. Trừ khi  phát điên, vứt bỏ thứ dễ dàng  , ngược   màng mạng sống mà   chiến trường để giành lấy.”
“Một kẻ bất chấp thủ đoạn như , một tiện chủng  thị nữ sinh , mười tuổi   thể vì   cha sủng ái mà đẩy    xuống ao, toan tính dìm c.h.ế.t  .” Hơi thở của  phả  mặt , “Cho nên,  sẽ   ? Ngươi hãy tự hỏi ,  sẽ vì ngươi, một nữ nhân vướng víu với nhiều nam nhân khác, mà từ chối khuê nữ nhà cao cửa rộng, từ chối con đường tắt đó ?”
Ta né tránh ánh mắt của  một cách khó chịu. Mặc kệ cLục Kỳ Hòa     ,  chỉ là đặt mục tiêu  cao,  đạt   cũng sẽ  quá đau lòng.
“Công tử  thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-bach-lien-hoa-gap-duoc-nguoi-ngoai-lanh-trong-am/chap-9.html.]
Triệu Khải dùng ngón tay vuốt ve môi , : “Uyên Nhi, cho ngươi   yêu nhất của , ngươi  ,  thì hãy  con ch.ó của  .  , chó thì    thẳng và mặc quần áo.”
Ta: "..." Đồ tiện nhân! Triệu Khải mới là kẻ đê tiện nhất!
“Sao thế Uyên Nhi,   ngươi giỏi quyến rũ nam nhân nhất ? Trước đây khi ngươi quyến rũ bản công tử,   ngươi    ?”
Ta nhắm mắt , nén cảm xúc xuống, cúi đầu một cách phục tùng: “Phải.”
Triệu Khải đột ngột buông tay,  loạng choạng ngã xuống đất. Hắn    từ  cao xuống,  đầy ác ý: “Uyên Nhi, ngươi còn chờ gì nữa?”
Ta từ từ  dậy, đặt tay lên dây thắt lưng. Dưới ánh mắt giễu cợt của ,  rút con d.a.o găm trong tay áo , đ.â.m thẳng  n.g.ự.c . Lưỡi d.a.o lệch  một tấc,  trúng chỗ chí mạng.
Triệu Khải phản ứng  từ sự kinh ngạc, nắm lấy cổ tay , ngăn  đ.â.m thêm nhát nữa. Hắn giật lấy con d.a.o găm trong tay , đè  lên bàn, bóp cổ  mắng: “Đồ điên!”
Ai bảo  quá sơ suất, bên cạnh    một gia nhân nào. Ta  chút khó thở, tay sờ loạn  mặt bàn.
Ngực Triệu Khải vẫn đang chảy máu, m.á.u nhỏ giọt khắp  . Hơi thở của  dồn dập hơn nhiều, giọng  trở nên hung dữ, lực ở tay cũng lớn hơn nhiều: “Ta chết, ngươi cũng đừng hòng sống sót!”
Ngón tay chạm  mép chén , lòng  mừng rỡ, nắm lấy chén  đập  trán , khó khăn : “Vậy thì cùng c.h.ế.t .”
Ta nghĩ,   cho  sống,  cũng sẽ cho  chết. Chiếc chén  "loảng xoảng" vỡ tan, trán Triệu Khải rách  một vết.
Nhân lúc  sững sờ,  cuối cùng cũng thoát khỏi tay , ngã nhào xuống đất. Ta  thở hổn hển,  bò  góc,  tìm một thứ gì đó để tự vệ.
Dao găm vẫn còn trong tay Triệu Khải,   dám hành động liều lĩnh.
Máu loang lổ nửa khuôn mặt Triệu Khải, tầm  của   chút mờ. Vừa  xô xát   đổ nến, trong phòng  sáng sủa lắm.
Hắn nắm chặt d.a.o găm, cố gắng tìm kiếm bóng dáng .
Trạm Én Đêm
“ là đồ điên!” Cuối cùng,  ôm lấy vết thương ở ngực, loạng choạng chạy  ngoài.
Ta ôm đầu gối,  vũng m.á.u  mặt đất,  chút m.ô.n.g lung.
Triệu Khải còn sống,   chết.