Nhan Trà lấy bất biến ứng vạn biến, giả vờ như   thấy,   thấy, lờ  ánh mắt  chằm chằm như đến từ vực sâu khủng bố đang lơ lửng bên mép giường.
Không rõ là     sự ngụy trang của cô  tin rằng cô thật sự  thấy, Lục Thâm  cô một lúc lâu,  đó  ảnh dần dần biến mất một cách lặng lẽ như khi   xuất hiện.
Nhiệt độ trong phòng ngủ cũng khôi phục bình thường, bóng đèn  ảnh hưởng bởi trường năng lượng quỷ quái cũng  còn nhấp nháy nữa.
Anh    ?
Nhan Trà  định thở phào nhẹ nhõm, liền thấy Lục Lệ mặt nặng mày nhẹ tiến  gần cô.
Anh  cúi   cô,  ảnh bao trùm lấy cô, cảm giác áp bức cực mạnh: “Cô còn dám đẩy ? Câu hỏi của  khiến cô kháng cự đến  ? Cô đang giấu diếm  chuyện gì?”
Nhan Trà   ,     hiểu  , nhưng vẫn  với   một cái, đơn thuần, ngoan ngoãn,  vẻ say đến mức   gì.
Lục Lệ nhíu mày  cô, mang theo vẻ dò xét, nghi ngờ.
Đồng thời, cảm giác kỳ quái trong lòng   càng lúc càng đậm. Sức lực lớn như  của cô là từ  ?
Hiện tại     vẫn còn đau.
 cũng chính cú ngã  khiến đầu óc   tỉnh táo hơn  ít. Anh  trông đợi một con ma men  thể trả lời   điều gì chứ?
Anh  cũng lười so đo với kẻ say,  lạnh một tiếng, định rời . Còn chuyện khác, đợi cô tỉnh táo  tính sổ .
 góc áo     nữa  một bàn tay tóm chặt. Không đợi   kịp phản ứng, giọng   chút hoảng sợ nhưng mềm mại của cô gái vang lên: “Đừng —”
Bước chân Lục Lệ khựng ,   nhíu mày  cô, vẻ mặt  hiện lên sự thiếu kiên nhẫn, dường như  đoán   cô sẽ như : “Cô đừng tưởng rằng giả đáng thương thì  sẽ mềm lòng. Bây giờ cô đổi chiêu quấn lấy  đúng ? Buông tay!”
Nhan Trà   , vẻ mặt tĩnh lặng đó khiến    đành lòng.
Anh  rũ mắt xuống, gạt tay cô  định rời , thần sắc bỗng nhiên  khựng .
Vành mắt cô gái dần đỏ lên, nhưng   hề , chỉ    : “Em sợ.”
Thấy cô như , đáy lòng Lục Lệ  chút khác thường,  vô cớ cảm thấy  nỡ. Dường như việc từ chối cô lúc  là một điều vô cùng tàn nhẫn đối với cô.
Đôi mắt trong trẻo, mềm mại của cô  như  thể câu hồn  . Những lời  dứt khoát, sắc bén và tổn thương  đây giờ đây đối diện với đôi mắt  cũng  thể thốt  .
Anh  nhíu mày, vẫn cất bước bỏ , nhưng vẫn  thể cảm nhận  ánh mắt phía  đang  theo bóng lưng  .
Anh  cảm thấy bực bội, bước chân vẫn dừng ,  nhịn   đầu  thoáng qua.
Lại thấy nước mắt cô  chảy dài  khuôn mặt. Đôi mắt ướt đẫm   ,  thuần khiết   quyến rũ, trông đáng thương vô cùng, khiến    kìm   dỗ dành cô hoặc  bắt nạt cô  t.h.ả.m hơn nữa.
Anh  hít sâu một ,  thể bước thêm một bước nào về phía .
Anh     trở , nhưng trong lòng vẫn vì vẻ khác thường  đó của cô mà nghi ngờ liệu sự quyến luyến  rời và nước mắt lúc    là vì  .
Hay là  khi say, cô  xem   như...
C.h.ế.t tiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-ban-gai-cu-nam-chinh-tro-thanh-tra-xanh/chuong-3-cung-la-the-than-3.html.]
Lục Lệ ngừng cái suy đoán hoang đường  khiến   bực  đó .
Không thể nào.
Việc cô thích   như   thể là giả .
Dường như là để chứng minh suy nghĩ của  là đúng,    rời , ở ,  xuống mép giường, lạnh lùng : “Nhắm mắt  ngủ!”
Cùng lắm thì đợi cô ngủ  rời .
Nhan Trà   nữa nắm chặt góc áo  , nhắm mắt . Vài sợi tóc rối bời che  khuôn mặt cô, trông nhỏ bé và ngoan ngoãn, khiến lòng  cũng trở nên yên tĩnh và mềm mại.
Lục Lệ ngẩn ,  cô, theo bản năng  vén lọn tóc đó  khỏi mặt cô.  ý thức   đang  gì,    lạnh mặt rụt tay về.
Nhan Trà  khi say hình như...  còn đáng ghét như  nữa.
Nhan Trà nhắm mắt nhưng  ngủ, mà khẩn cấp liên hệ hệ thống, báo cáo tình hình của Lục Thâm, hỏi nó là chuyện gì.
Cơ sở dữ liệu của hệ thống khổng lồ, chỉ vài giây , kết quả điều tra  .
Thế giới  vốn   bất kỳ hiện tượng thần quái nào, Lục Thâm là ngoại lệ duy nhất.
Sau khi nguyên tác thế giới  nổi tiếng, tác giả   thêm một cuốn tiểu thuyết phái sinh về Vô Hạn Lưu. Mà Lục Thâm,   trai  mất của nam chính trong nguyên tác  là Boss lớn quỷ quái, khủng bố trong phó bản của cuốn truyện đó.
(Vô Hạn Lưu: thế giới trò chơi vô hạn giải đố, vượt ải)
Bởi vì phó bản của    độ khó cao nhất, hệ  nguy hiểm cao nhất, những  thực hiện nhiệm vụ vượt ải đều gọi   là “trùm cuối” bởi vì nếu họ  gi.ế.t    để kết thúc việc vượt ải thì sẽ    gi.ế.t ch.ế.t.
Và những  thực hiện nhiệm vụ tiến  phó bản của   đến nay  ai sống sót, c.h.ế.t  còn manh giáp.
Nhan Trà  xong liền cảm thấy da đầu tê dại: “Vậy    nên ở trong thế giới Vô Hạn Lưu  ?”
Hệ thống im lặng: “Kẻ mạnh đều cô đơn, cô  cho   thỉnh thoảng về nhà thăm em trai  yêu ?”
Nghĩ đến Lục Lệ     chút lưu tình hất bay, Nhan Trà: “...”
Có chút tình cảm, nhưng  vẻ  nhiều.
Cô hít sâu: “Vậy  nghĩa là   chỉ thỉnh thoảng xuất hiện thôi?”
Hệ thống: “Trước khi cô coi   là bạch nguyệt quang thì như .  hiện tại...   hình như  thấy cô gọi tên nên mới xuất hiện.”
Nhan Trà: “...”
Nghĩ đến đoạn “thổ lộ thâm tình” ở quán bar, cô    nước mắt, vẫn ôm một tia hy vọng hỏi: “Bây giờ  đổi một bạch nguyệt quang khác còn kịp ?”
Hệ thống nhắc nhở cô: “Anh    còn là  sống,  định vị là Boss phản diện lớn trong Vô Hạn Lưu, là trùm cuối kết thúc cả nhóm vai chính. Cô xem   là bạch nguyệt quang,  thể giải thích là vì giả vờ để ngược đãi em trai   ?”
Nhan Trà nghẹn một búng máu: “...”
Cho nên, bây giờ ngoài việc diễn  mặt em trai, cô còn  diễn cả  mặt  trai   ?