Khi bé O ngốc xuyên từ thế giới ABO đến xã hội bình thường và bắt đầu nuôi con - Chương 47: Anh thật sự rất thích em

Cập nhật lúc: 2025-10-21 09:31:48
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng cũng đến ngày thi đấu. Các thí sinh yêu cầu đợi ở khu vực riêng, cho phép ngoài . Đào Nhiên đến sớm, xem tin nhắn để xác định vị trí của đội .

Cậu tìm nghiêm túc, nhưng đụng một bức tường .

"Đi kiểu gì thế!" Người quát lên, giọng hung dữ.

Đào Nhiên ngẩng đầu, đối diện với một khuôn mặt hung tợn.

Thạch Cường mới từ đồn cảnh sát , kịp quần áo. Tóc bết thành từng sợi.

Họ chỉ từng gặp ở sân thi đấu và trò chuyện qua điện thoại một chút hôm .

thì cũng thích , còn nhận sự "giáo dục" của cảnh sát vì , giả vờ thiện cũng vô ích.

Đào Nhiên che mũi: "Cậu gội đầu ?"

Mặt Thạch Cường lúc xanh lúc trắng, câu đó chặn họng. Đào Nhiên lách qua, thấy Thạch Cường dùng giọng lớn nhỏ : "Cái thằng đồng tính c.h.ế.t tiệt."

Những xung quanh gần như đều thấy. Có định tiến lên giúp, nhưng ngăn .

Cuộc thi sắp bắt đầu, Đào Nhiên vốn lười chấp nhặt. Cậu liếc thấy thầy giáo vị trí, : "Cùng thi đấu với đồng tính khó lắm hả? Cậu thể rút lui mà."

"Cậu!" Thạch Cường suýt nữa thì lao tới, nhưng đột nhiên khựng , giọng hạ xuống, "Thầy Tống."

Thầy Tống Hưng Huy từ lúc nào xuất hiện lưng Đào Nhiên. Ánh mắt nặng trĩu quét một vòng qua Thạch Cường, vỗ vỗ lưng Đào Nhiên: "Lát nữa thi đấu thật ."

Đào Nhiên gật đầu: "Vâng ạ."

Khi tiếng chuông của trường vang lên, Thẩm Sầm đang nép bên tường của khu nhà học.

Hôm nay mặc áo khoác màu xanh đậm và quần xám, đội mũ lưỡi trai, trông kín đáo.

Từng nhóm thí sinh lượt . Anh ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đám đông, nhanh chóng xác định Đào Nhiên.

Đào Nhiên đang chuyện với Cố Ngân Xuyên, thấy Thẩm Sầm, chạy nhanh đến: "Em nghĩ bọn em sẽ thắng!"

Thấy Thẩm Sầm phản ứng hờ hững, : "Có thể ôm một cái , em ôm một cái để chúc mừng!"

Giây tiếp theo, Thẩm Sầm kéo lòng. Thẩm Sầm ôm chặt, giọng hề xúc động: "Biết . Giỏi lắm."

Tiếng bước chân từ phía vang lên. Thạch Cường qua, nhếch môi: "Thật kinh tởm."

Thẩm Sầm còn kịp phản ứng, Đào Nhiên khỏi vòng tay , chống eo: "Cậu ai kinh tởm? Có chuyện hả? Không gội đầu, đ.á.n.h răng ?"

Cậu "huệ" một tiếng: "Hôi c.h.ế.t ."

Thạch Cường gì, chỉ chằm chằm Đào Nhiên. Khi xuống cầu thang, thuận tay đẩy một cái.

Đào Nhiên vững, cơ thể đột ngột đổ về phía . Tiếng hét kinh ngạc nghẹn trong cổ họng. Khoảnh khắc nghĩ sắp ngã, cổ tay một bàn tay nắm lấy. Cả kéo trở một vòng tay vững chắc.

Đào Nhiên vẫn hết hoảng hồn, trái tim đập thình thịch. Cậu nắm chặt vạt áo Thẩm Sầm.

Thẩm Sầm xác nhận Đào Nhiên vững, khi về phía Thạch Cường, ánh mắt gần như phun lửa.

Thạch Cường theo bản năng lùi hai bước, nhưng một bàn tay tóm lấy cổ áo, cả gần như nhấc bổng lên.

Ánh mắt như Đào Nhiên chỉ mới thấy đầu tiên khi gặp Thẩm Sầm. Cậu ôm chặt lấy cánh tay : "Anh đừng nóng giận, cứ báo công an thôi."

Thẩm Sầm cứ như thấy.

Đào Nhiên gọi tên Thẩm Sầm một nữa.

Lúc Thẩm Sầm mới hồn, kéo tay Đào Nhiên . Cố Ngân Xuyên ở bên cạnh giơ điện thoại: "Công an sắp đến ."

Đây là thứ hai Đào Nhiên cùng Thẩm Sầm đồn. Thạch Cường đối diện, đang sức cãi lý với luật sư. Đào Nhiên mặt trắng bệch, tay vẫn còn run.

Suýt chút nữa đẩy xuống cầu thang, khoảnh khắc đó cảm thấy một nỗi sợ hãi vô bờ bến. Lấy tinh thần, càng cảm thấy hãi hùng.

Nếu cứ thế mà ngã xuống, liệu đứa bé giữ . Dù thế nào, cả và Thẩm Sầm lẽ sẽ tự trách bản suốt đời.

Và kẻ tình nghi vẫn đang ngụy biện, vỗ bàn: "Sao thể chứng minh là đẩy ? Rõ ràng là tự vững. Dù camera giám sát, cũng thể là do góc . Dù thì đẩy."

Hai ngày nay, chú công an xử lý chuyện của Thạch Cường, sự kiên nhẫn cạn kiệt. Chú vỗ bàn: "Cậu vỗ bàn với ai đấy? Camera giám sát của trường rõ mồn một. Chính đẩy . Một cầu thang cao như , nếu đẩy ngã xuống thì là cố ý gây thương tích, sẽ tù và để án tích đấy."

Có lẽ đến chuyện tù, Thạch Cường trở nên ngoan ngoãn, hiếm hoi im lặng vài phút.

Chú công an sang với Đào Nhiên: "Xem bên hòa giải ?"

"Không cần, hòa giải."

Lời đó là Thẩm Sầm . Khi lạnh lùng, giống như một Diêm Vương sống, đến cả Đào Nhiên cũng chút sợ hãi. Cậu lén lút véo tay bàn.

Thẩm Sầm lúc mới dịu giọng: "Cháu cho rằng hành vi lan truyền tin đồn, dẫn dắt bạo lực mạng và cố ý gây thương tích của bạn Thạch thể tha thứ, nên chúng cháu sẽ hòa giải."

Chú công an sang Đào Nhiên.

Đào Nhiên cũng gật đầu: "Cháu cũng nghĩ , tuyệt đối hòa giải."

Chú công an gật đầu: "Được , hiểu ý hai . Cứ theo đúng quy trình mà ."

"Quy trình là gì?" Thạch Cường mặt trắng bệch ngẩng đầu, " sẽ ?"

Chú công an thực sự tức đến bật : "Giờ mới sợ ? Quy trình là gì, cứ một sẽ ."

Bên ngoài đến dẫn Thạch Cường thủ tục. Thạch Cường hoảng loạn: " xin , xin ? nên là đồng tính, nên cố ý đẩy ..."

Giọng biến mất ở khúc quanh hành lang.

Lúc , lời xin quá muộn.

Khi về đến nhà, Đào Nhiên cơ bản bình tĩnh . Trên xe, thầy Tống cho một viên t.h.u.ố.c an thần, ngụ ý về kết quả cuộc thi. Cậu vui vẻ ném chuyện của Thạch Cường đầu.

Chỉ Thẩm Sầm là im lặng.

Không cái vẻ trầm mặc ít thường ngày, mà là một cảm giác nặng nề, đình trệ hơn.

Đào Nhiên là vô tư, đến giờ mới nhận sự bất thường của . Cậu hỏi: "Anh ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-be-o-ngoc-xuyen-tu-the-gioi-abo-den-xa-hoi-binh-thuong-va-bat-dau-nuoi-con/chuong-47-anh-that-su-rat-thich-em.html.]

Thẩm Sầm gượng : "Không cả. Em đói ? Anh nấu cho em bát mì nhé."

Nhìn vẻ mặt đó, chắc chắn là chuyện gì .

Đào Nhiên kéo xuống, cố gắng tìm nguyên nhân: "Anh tự trách vì hôm nay chú ý đến Thạch Cường đẩy em ?"

Không trả lời chính là ngầm thừa nhận.

Đào Nhiên : "Chuyện liên quan gì đến cả. Thạch Cường tự nhất thời nảy ý đồ . Sao thể đoán ?"

"Anh lẽ nên chú ý sớm hơn," giọng khẽ, đầy tự trách.

Đào Nhiên nâng mặt : "Không , Thẩm Sầm. Anh đỡ em . Em sợ chút nào."

Thẩm Sầm im lặng lâu, vòng tay ôm eo , khẽ : "Anh sợ."

Sợ rằng chuyện như thế sẽ còn tái diễn.

Sợ rằng thể đỡ .

Từ nhỏ đến lớn, đây lẽ là đầu tiên cảm nhận nỗi sợ hãi một cách rõ rệt đến . Giống như trái tim khoét một lỗ, gió lạnh cứ thế ùa .

Đào Nhiên , vuốt ve đầu : "Anh xong , Thẩm Sầm. Anh vẻ thích em đấy."

Thẩm Sầm: "Ừm."

Kết quả cuộc thi công bố ngày thứ ba. Đội của Đào Nhiên giành giải nhất. Với thành tích , cùng với điểm tích lũy tổng thể, việc nhận thẳng nghiên cứu sinh là chắc chắn.

Các thành viên trong nhóm sắp xếp ăn mừng, uống rượu. Đào Nhiên vì tình trạng đặc biệt nên lấy lý do cơ thể khỏe để từ chối.

Cố Ngân Xuyên là đầu tiên nghi ngờ: "Hôm qua thấy vẫn mà, khỏe ở ? Cứ thật ."

Đào Nhiên giỏi dối, những quen thường thể thấu sự giả vờ của ngay lập tức. Cố Ngân Xuyên cũng ngoại lệ: "Tuyệt đối ốm ."

Đào Nhiên thở dài: "Được , nhưng đừng cho khác."

Cố Ngân Xuyên: "Nói ."

Đào Nhiên: "Hôm nay là buổi công diễn cuối cùng của ban nhạc Thẩm Sầm."

Buổi biểu diễn đông . Thẩm Sầm cho , nhưng Lưu Vân Hi mua giúp một vé siêu VIP. Cậu cần chen chúc với khác và ghế .

Cố Ngân Xuyên vốn cũng mua vé, nhưng vụ xích mích , quyết định bỏ buổi biểu diễn.

Một phút , Cố Ngân Xuyên gửi tin nhắn mới nhóm: [Mọi ơi, nhà tớ cũng ốm. Đào Nhiên lây cho tớ .]

[Xin , đến . Mọi ăn uống vui vẻ nhé.]

Ở nơi thể thấy, Đào Nhiên gửi cho Cố Ngân Xuyên một tin nhắn kèm biểu tượng ngón tay cái.

Hai hẹn xem buổi biểu diễn cùng , nhưng chỗ gần . Cố Ngân Xuyên gần như mang theo sự thù hận đối với chủ nghĩa tư bản, từng bước Đào Nhiên khu ghế VIP.

Phía chính là sân khấu.

Đào Nhiên đến mà báo cho Thẩm Sầm. Cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai che hơn nửa khuôn mặt. Để tránh âm thanh quá lớn, thậm chí còn mang theo tai chống ồn.

Buổi công diễn bắt đầu.

Hoa Hải Đường

Sóng âm xuyên qua bộ phòng hòa nhạc. Ánh đèn đủ màu sắc nhấp nháy liên tục. Sau vài ban nhạc, cuối cùng cũng đến lượt ban nhạc Tro Tàn.

Vẫn là tiếng trống mở màn quen thuộc. Thẩm Sầm cùng bộ trống jazz dẫn đầu xuất hiện ở trung tâm sân khấu, ngay lập tức đốt cháy cả khán đài.

Đào Nhiên chỉ mỗi . Cậu hòa bộ trống jazz, nụ ở khóe môi khi mồ hôi chảy xuống.

ước mơ của riêng là một điều phi thường. Cậu đoán biểu cảm của Thẩm Sầm khi sân khấu cũng giống như khi giải một bài toán.

Tập trung, say mê, và vui vẻ khi giải quyết xong một vấn đề.

Đến phần bình chọn cuối cùng, ban nhạc Tro Tàn nghiễm nhiên giành điểm cao. Trên sân khấu, ba để Cố Ngôn một phát biểu cảm nghĩ.

Hai còn lặng lẽ như hai cây cột.

Đào Nhiên vốn định rời sớm để chen lấn, nhưng bỗng dưng ánh mắt chạm Thẩm Sầm sân khấu.

Trên sân khấu, trang điểm theo phong cách tối tăm, ít , trông như một máy lạnh lùng.

Chỉ Đào Nhiên mới bàn tay sân khấu của ấm áp đến nhường nào.

Sau khi Cố Ngôn phát biểu xong, rời sân khấu.

Khi Thẩm Sầm rời , khẽ mấp máy môi.

Đào Nhiên rõ, chỉ lờ mờ đoán từ khẩu hình miệng rằng "đợi ".

Buổi biểu diễn kết thúc, phép ở . Họ chậm rãi rời khỏi sân khấu.

Đào Nhiên vé thông hành, thẳng phía cánh gà. ở cửa hậu trường, thấy một đám đông hâm mộ.

Cảnh tượng quen thuộc khiến tự chủ mà mỉm . Một từ bên cạnh chạy qua, rơi mũ của .

Khuôn mặt Đào Nhiên lộ ánh đèn.

Không từ lúc nào, các fan trở nên im lặng.

Một trong đó đột nhiên : "Đây mạng là đối tượng yêu đương của Thẩm Sầm ?"

"Con trai?"

"Đây trai chụp ảnh ?"

"Thật sự là bạn trai của Thẩm Sầm ?"

Mọi hồn, tự giác lấy điện thoại chụp ảnh. Đèn flash lóe lên liên tục.

Trong đám đông, hét lên: "Thẩm Sầm đến ."

Các fan một nữa chìm im lặng, đó là tiếng la hét bùng nổ.

 

Loading...