Lão phu nhân cùng với  tớ tì nữ trong phủ Định Quốc Công đều  là thế tử Hàn Duy Trung đối xử với thế tử phu nhân Khương Thục  , Cô Hoạch Điểu trong lời đồn thích ăn tròng mắt của phu thê ân ái, chẳng lẽ là Cô Hoạch Điểu?”
Yến Cung Khanh trầm ngâm một hồi, đưa  một ý nghĩ của chính .
Nam tử cố gắng rút ánh mắt của   khỏi khuôn mặt của Yến Cung Khanh, giọng  hoà hoãn:
“Không  khả năng, Cô Hoạch Điểu chính là đại yêu, yêu khí thu phát tuỳ tâm, nếu là nàng , nhất định sẽ  để  yêu khí ở hiện trường.”
“Huống hồ, con vợ cả Lý Chương của Lý Các Lão ở  xe ngựa mất tích,   thể giải thích ?”
“Chẳng lẽ,  cùng với mã xa phu Lý Đại cũng là phu thê ân ái, cũng  Cô Hoạch Điểu bắt   ?”
Bị sư   đáng tin cậy  lời hài hước chọc , Yến Khung Khanh  nhịn  cúi đầu  nhạt, lộ  da thịt trắng trẻo mượt mà phía  cổ.
“Thôi bỏ , chúng   tìm kiếm manh mối.”
Nàng chậm rãi  dậy,  thèm  những đồ ăn tinh xảo  giá trị tinh xảo  bàn.
Không giống với sư  nhà  trang điểm phù hoa,   Yến Cung Khanh   trang trí thêu thùa gì, chỉ  ở góc áo đạo  bào xanh nhạt, dùng bút  thành hai hàng chữ nhỏ.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
“Cốc thần bất tử, thị vị huyền tẫn”
“Huyền tẫn chi môn, thị vị thên địa căn”
(Cốc thần bất tử là huyền tẫn, cánh cửa của huyền tẫn là gốc rễ của thiên địa)
Chữ  bay bổng theo động tác của Yến Cung Khanh, cuối cùng thoát  khỏi ngọn đèn dầu, ở cuối trường nhai, hoà  một với hắc ám.
22. 
(Trương sinh - kết thúc)
Nhà của Trương Sinh, sương phòng trong viện phía tay đèn còn sáng.
“Mẫu , ăn cháo thôi.” Trương Sinh bưng một bát cháo đặc sệt, mở miệng  với lão phụ nhân   giường  dậy nổi.
Lão phụ nhân khó khăn nhận lấy bát cháo, chỉ uống một ngụm  nhíu mày: “Hơi nhiều muối một chút…”
Trương sinh   gì, chỉ cúi đầu xuống  mười ngón tay thon dài.
Đôi tay  vốn là để cầm bút  sách luận,   để  mấy việc nặng  bếp chỉ  nữ tử mới .
Mẫu  lớn tuổi   bệnh, vốn là trói buộc, bản   đồng ý chăm sóc bà  là  lắm , còn bắt bẻ cái gì nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-co-cay-gian-du/chuong-31.html.]
Trương Sinh nghĩ, khó tránh khỏi bất mãn với mẫu  đang   giường.
Lão phụ nhân   nửa chén  lạnh ở  đầu giường, thở dài: “Con trai, con  nên để hoà thượng Phổ Cứu bắt Oanh Oanh cùng với Hồng Nương, nếu  bọn họ ở đây, con cũng  cần  vất vả mà tự  xuống bếp. Huống Hồ,  thấy Oanh Oanh tuy là hoạ yêu,    lòng hại , còn Hồng Nương, nàng  chỉ là ngoài miệng  ghê gớm một chút, nội tâm cũng  …”
“Mẫu , đừng  nhắc tới hai hoạ yêu  nữa,” Trương Sinh biến sắc, ngữ khí  nặng nề.
Người duy nhất chăm sóc  là con trai đang tức giận, lão phụ nhân vội vàng ngậm miệng .
“Mẫu  đừng lo lắng,” Trương Sinh mềm giọng , “Hiện nay con đảm nhiệm chức vụ Điển Bộ ở Quốc Tử Giám, chức vị cũng trong sạch, coi như quan bát phẩm.”
Điển Bộ ở Quốc Tử Giám thật  là quan tòng bát phẩm.
 mà tới miệng của Trương Sinh, vẫn là quyết định bỏ chữ “Tòng”  .
Dù  cũng là  , chỉ  chuyện ,   chuyện .
Trương Sinh an ủi mẫu  như thế, cũng an ủi bản : “Tuổi con còn  lớn,   viên chức, chắc chắn là sẽ  quý nhân ở kinh thành coi trọng, đến lúc đó, tiểu thư khuê các gì cũng  thể chọn, mẫu   cần  nhớ đến hai hoạ yêu   gì.”
“Như  cũng , như  cũng ,” Lão phu nhân lúc  mới yên lòng, “Nếu con  chọn, nhớ chọn  nào  hồi môn phong phú, đến lúc đó mua thêm nô tì hầu hạ, cũng  cần con  tự  xuống bếp. Con , con  sách vất vả, hiện giờ   viên chức,  đến lúc hưởng phúc .”
Trương Sinh gật đầu đồng ý,  cùng với lão phu nhân mặc sức tưởng tượng  tương lai tươi sáng, lúc  mới rời khỏi sương phòng.
Trong viện rơi xuống một tầng tuyết mỏng, giống như là rải một tầng muối hạt.
Trương Sinh hà   tay khi về tới phòng, nghĩ thầm nếu   gì,   cầu xin Phổ Cứu hoà thượng bảo  cho  một cái bùa đào hoa,  thể  nữ nhân yêu thích.
Nữ nhi của quan viên lục thất phẩm bình thường, cho dù là tiểu thư quan gia, đơn giản chỉ cần của hồi môn phong phú một chút,  nhận  chút lễ tiết thi thư.
Nhà vợ   thể nâng lên  bao nhiêu?
Nếu  thể dùng bùa chú hoặc là lực lượng nào khác, lọt  mắt xanh của các lão trong triều, hoặc nữ nhi của thủ phụ…
Thế thì về  mới gọi là tiền đồ  hạn lượng
Thời tiết tuy lạnh lẽo, nhưng Trương Sinh  nghĩ thế, trong lòng  nóng lên, khiến cho cơ thể cũng ấm áp thêm vài phần.
Vừa mới trở  thư phòng, Trương Sinh châm nến,   một bóng hình xinh   cho cả kinh, thiếu chút nữa đánh nghiêng giá cắm nến.
Chẳng lẽ hoạ yêu đáng c.h.ế.t   chị chạy khỏi Phật tháp, đánh tới cửa ?
 nương theo ánh nến lập loè, cuối cùng Trương Sinh cũng  rõ, nữ tử đang ở trong thư phòng của  xem sách, dường như   là Thôi Oanh Oanh  Hồng Nương. 
Thiếu nữ  chừng mười tám mười chín tuổi, mi như hoạ, áo choàng lông cáo trắng cũng  che giấu  vòng eo thướt tha.