Luật pháp quy định, con trai tố cáo cha, cho dù là lý do gì, đều  đánh  tám mươi trượng,  đó mới hỏi lý do phán quyết.
Huống chi là con gái tố cáo cha.
Không  là  thể thắng  . 
Chỉ  chuyện cô bé  gầy trơ cả xương như .
Đừng  là đánh tám mươi trượng, chỉ cần năm trượng thôi, nàng  thể thở , coi như  thua một chiếc thoa ngọc bích.
Ta lười trợn mắt, lập tức đẩy đám  , chen tới chỗ cô gái nhỏ cùng với phụ  của nàng: “Đứa bé  bán thế nào?”
“Mười lượng bạc.”
Nam tử  thật khó khăn mới  thấy một  giàu  tới cửa, vội vàng sử dụng công phu sư tử ngoạm. 
Mười lượng ư?
Coi  là đồ ngu coi tiền như rác  ?
Lý phủ cùng với phủ Xương Bình Hầu đều mua tì nữa trong tay  môi giới.
Ta    là   giá.
“Sáu lượng, ngươi  bán thì   đây!” Ta giả vờ .
Người đàn ông  vội vàng gọi  ,  khi cò kè mặc cả một trận, bỏ thêm mấy chục đồng tiền,  thành công mang cô bé  .
Thấy cô bé áo rách quần manh, lạnh đến nỗi run rẩy cả ,  dứt khoát cởi chiếc áo choàng , mặc lên  nàng,  mua cho nàng hai cái bánh bao nóng, nhét  tay nàng: “Ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi?”
“Vương Chiêu Đệ. Mười bốn tuổi.” Cô bé thụ sủng nhược kinh nhận lấy bánh bao, nhút nhát sợ sệt mà  . 
Chiêu , chiêu , mang   tới.
Vốn dĩ   vui vẻ gì,   thấy cái tên , tâm trạng  càng tệ hại.
Vương Chiêu Đệ  khắp hang cùng ngõ hẻm,   xem ý của  khác.
Nàng nhạy bén nhận thấy   vui vẻ, nhẹ giọng : “Trong mắt cha ,  cùng với heo chó cũng   gì khác , bởi   cái tên  là  lắm , nếu quý nhân  thích, xin ban cho  một cái khác !”
Ta sửng sốt.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
Ta cũng   là   phụ  coi như heo chó mà nuôi dưỡng ?
Gia tộc đối với cái gọi là chiều chuộng con gái, chẳng qua là  huấn luyện chúng  thành heo chó   lời mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-co-cay-gian-du/chuong-36.html.]
Heo chó  một chút, như nhị tỉ của , như Lý Cẩn , lúc xuất chuồng,  thể liên kết quan hệ thông gia, kéo   giống.
Heo chó hiểu chuyện một chút, như trưởng tỉ của , như Khương Thục,  thể bày ở trong nhà  chiêu bài hiền đức, vì thanh danh mà  rạng rỡ thêm gia tộc.
Xuyên thấu qua Vương Chiêu Đệ  mắt, dường như  thấy  sự kinh hoàng mỗi ngày của nhà cao cửa rộng, quá khứ của con gái út của Lý gia, Lý Cẩn.
Nếu   gặp Tự Diệu…
Có thể  cũng chỉ là loại heo chó xa hoa một chút,  Lý gia,  phủ Xương Bình Hầu, từng ngụm một mà cắn nuốt sạch sẽ.
“Ta họ Lý, kể từ hôm nay, ngươi tên là Lý Ngộ Sinh. Có thích tên  ?”
Ngươi gặp  , giống như  gặp  nàng.
Đều là nỗ lực vùng vẫy giành sự sống  chịu chết, cố gắng sống sót.
Sau đó, trong chỗ sâu tuyệt địa, ngẫu nhiên gặp  một đường sinh cơ.
“Vâng, thích lắm!” Lý Ngộ Sinh nuốt bánh bao xuống, dùng sức gật đầu.
“Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn.” Ta đưa cho nàng một chiếc khăn thơm, ý bảo Ngộ Sinh lau dầu mỡ ở khoé miệng, “Ngươi ở đây đừng chạy linh tinh,   mua cho ngươi một bát canh nóng.”
Vừa mới  tới đầu hẻm, mi mắt   che bởi đạo bào màu xanh nhạt.
Nữ quan   gặp trong đám  đang   mặt , ngăn cản đường  của .
“Tại hạ là Yến Cung Khanh, bái kiến cô nương.”
,Một bông tuyết  gió chậm chạp thổi qua, thổi tới  mặt hai nữ tử đang giằng co.
Yến Cung Khanh giơ tay gạt bỏ bông tuyết, nắm trong lòng bàn tay, bông tuyết  lâu  tan, giống như đang bồi hồi  con bướm trong suốt trong lòng bàn tay nàng.
Thấy   trả lời, Yến Cung Khanh nhẹ run lòng bàn tay.
Bông tuyết   bay lên một  nữa, ngược hướng gió mà bay lên,  nữa  trở về đống tuyết  mái hiên, một lát   dung nhập,   thấy nữa.
Trong lòng  chỉ một thoáng  lạnh hơn so với tuyết rơi.
Chỉ với chiêu thức ,  tuyệt đối tuyệt đối   là địch của nữ quan  mắt .
Yến Cung Khanh  Ngộ Sinh cách đó  xa,   gây chuyện, thậm chí còn trấn an  một câu.
“Cô nương trượng nghĩa  tay, tất nhiên là   tâm địa thiện lương.”
“Chỉ là,   một chuyện  hiểu,  hỏi cô nương.”
“Xin hỏi cô nương, vì    cô    thở của hoạ yêu?”