Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 18: Anh định bắt cóc tôi à?
Cập nhật lúc: 2025-03-02 14:24:43
Lượt xem: 262
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi sáng tràn ngập ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua những tấm rèm trắng tinh khiết. Trong gian yên tĩnh của căn phòng ngủ, Eden từ từ mở mắt, cảm nhận sự dịu dàng của ánh sáng mặt trời chiếu gương mặt .
Khi tỉnh dậy, Eden nhận thấy một chiếc giường rộng rãi, phủ bởi những tấm drap mềm mại, tạo cảm giác thoải mái đến lạ thường. Cậu nhúc nhích, cảm nhận cơ thể vẫn còn mệt mỏi một đêm dài.
Tầm mắt của Eden dần dần điều chỉnh, và phát hiện một dáng đàn ông cao lớn bên cửa sổ, mặc đồ ngủ bình dị. Dù chỉ thấy bóng lưng nhưng dễ dàng nhận đó chính là Fernando. Eden tin mắt , nheo mắt và dụi mắt thêm một nữa để chắc chắn rằng mơ.
Khi hình ảnh rõ nét hơn, Eden từ bất ngờ chuyển sang đơ luôn, hiểu chuyện gì xảy . Cậu giường trong một gian khác biệt, và cảm giác mơ màng của giấc ngủ vẫn rời bỏ . Tại ở đây? Lúc , đầu đầy những câu hỏi, nhưng tất cả dường như đều chôn vùi sự hiện diện của Fernando.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác bối rối lan tỏa từ đầu đến chân. Cảnh tượng mắt – Fernando đó, mạnh mẽ và điềm tĩnh, hề đang quan sát – khiến cảm thấy như đang lạc một giấc mơ kỳ lạ. Cậu nhớ là đến đây để gì đó, nhưng giờ thấy ở đây, còn ai đó thì ở ?!?
“Tỉnh ?” Fernando bỗng nhiên mặt , ánh mắt sắc bén thẳng về phía Eden. Giọng của trầm và ấm, mang theo một chút ý , nhưng thiếu phần nghiêm túc.
Eden giật , cảm giác như bắt gặp khi đang điều gì sai trái. “À… ha… haha… tỉnh—tỉnh ,” lắp bắp, âm thanh bật như một tiếng gượng gạo, phản chiếu sự bối rối đang dâng trào trong lòng.
Fernando thể ngăn nổi một nụ nhẹ môi . Cái sắc bén của lướt qua Eden, như thể đang quan sát từng phản ứng nhỏ nhất của . “Tỉnh thì !” , giọng điệu thoải mái nhưng vẫn chứa đựng một sự nghiêm túc nhất định.
“Sao ở đây?” Eden hỏi, vẫn còn chút bối rối trong giọng , đôi mắt tìm kiếm câu trả lời trong ánh của Fernando. Câu hỏi thoát từ môi như một sự khao khát rõ thứ.
“Nhà của ? Tại ?” Fernando đáp , giọng điệu bình thản nhưng mang chút hài hước. Anh ý định khiến Eden cảm thấy khó xử, mà chỉ hiểu rằng sự hiện diện của là điều tự nhiên.
“À…ha…haaa” Eden trừ, nhưng trong lòng mang theo những suy nghĩ nổi lửa: “Ai chả là nhà của ? xuất hiện cùng phòng với một buổi sáng sớm như thế cơ mà?!”
Fernando sắc mặt của Eden, nhếch mép với một nụ thỏa mãn. “Cậu vẻ thích ngủ ở phòng việc hơn là ở phòng nghỉ nhỉ?” Anh châm biếm, ánh mắt sâu lắng như thể đang cố gắng hiểu những suy nghĩ ẩn vẻ mặt bối rối của Eden.
Eden cau mày Fernando, vẻ là nhớ rõ mấy chuyện tối qua . “Là do ” phản ứng, giọng điệu phần bất bình.
Fernando nhướn mày, tỏ vẻ thú vị phản ứng của Eden. “Hửm? Do ?” Anh hỏi, giọng điệu trêu chọc nhẹ nhàng.
“Bộp!” Một chiếc gối bay thẳng tới phía Fernando, cắt đứt khí nhẹ nhàng giữa hai . Cú ném đầy quyết đoán và chút do dự khiến Eden cảm thấy như khôi phục một phần sức mạnh của .
Eden vẫn còn ngáp, bận tâm đến phản ứng của Fernando, phòng tắm với dáng vẻ mệt mỏi.
Khi cánh cửa khép , Fernando thấy tiếng nước chảy và những âm thanh nhẹ nhàng từ bên trong. Anh bên giường, một nụ nhàn nhạt vẫn giữ môi, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
…
Eden ngay ngắn tại bàn ăn, ánh mắt dõi theo Fernando đầy thắc mắc khi bình thản ở đầu bàn. Bầu khí yên ắng kéo dài lâu, bởi ngay đó, một loạt các món ăn sáng từ nhiều nền ẩm thực khác bê và bày lên bàn một cách trang trọng. Món Pháp, Nhật, Tây Ban Nha, và cả Anh quốc đều xuất hiện đầy đủ, khiến cho cả bàn ăn như một lễ hội của hương vị.
Eden tròn mắt , thể kìm sự ngạc nhiên. “Cái gì đây?” thốt lên, ánh mắt di chuyển từ món sang món khác.
Fernando nhếch mép , nhẹ nhàng đáp, “Bữa sáng ‘đúng nghĩa’. chắc thích ăn gì, nên chuẩn một chút từ mỗi quốc gia.”
Eden vẫn hết ngạc nhiên, chỉ đĩa sushi chuyển sang croissant, đó là đĩa bánh mì nướng kiểu Anh. “Đây là ‘một chút’ của ?”
Fernando nhún vai, vẫn giữ nụ trêu chọc. “Chọn món thích . Hoặc nếu , cứ thử tất cả. Ai thể khám phá món mới yêu thích.”
Eden nhăn mặt, quanh bàn ăn đầy món nhưng chẳng thấy là món bánh ngọt mong . “ cần bánh ngọt!” , rõ ràng là hài lòng.
Fernando vẫn bình thản cắt miếng bánh mì đĩa của , chút mảy may sự bất mãn của Eden. Anh nhẹ nhàng đáp, “Không.” Giọng điệu của hề đổi, nhưng sự dứt khoát khiến Eden rằng đang nghiêm túc.
Eden phụng phịu bàn ăn, món nào thật sự khiến hứng thú. Cậu liếc Fernando, thấy bình thản thưởng thức bữa sáng của mà hề để ý tới sự bất mãn của .
“Thật bất công…” Eden lẩm bẩm.
“Ăn đủ một bữa sáng đúng nghĩa, đó thể ăn bất cứ thứ gì ” Fernando với giọng đều đều nhưng đầy quyết đoán. Anh cần Eden cũng đang bực dọc.
Eden im lặng, chỉ thấy tiếng d.a.o dĩa va nhẹ đĩa khi miễn cưỡng cắt từng miếng thức ăn. Rõ ràng là chấp nhận điều kiện, nhưng hề hài lòng. Fernando, đối diện, vẫn duy trì vẻ bình thản của , đôi mắt thoáng nét hài hước khi liếc Eden đang cố gắng thành bữa ăn một cách mấy vui vẻ.
Fernando đặt ly cà phê xuống, ánh mắt đầy ý khi quan sát Eden đang cố gắng ăn từng miếng. “Khó chịu thế ?” hỏi, giọng pha chút trêu chọc.
Eden đáp, chỉ tiếp tục lùa thức ăn miệng với vẻ cam chịu.
Fernando bình thản nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt rời Eden, lên tiếng, “Ăn nhanh , hôm nay nhiều việc .”
Eden dừng một chút, liếc Fernando đầy vẻ bực bội, lầm bầm gì đó rõ, nhưng vẫn tiếp tục ăn. Dù , hiểu rằng với Fernando, sự chậm trễ là một lựa chọn.
______________________________________
Trong chiếc Rolls Royce Phantom sang trọng, gian bên trong bọc da cao cấp và ánh sáng dịu nhẹ từ đèn chiếu sáng. Fernando ở ghế , dáng thư thái nhưng ánh mắt chăm chú chiếc iPad của . Anh lướt qua các tài liệu, cuốn hút công việc, mảy may để ý đến xung quanh.
Eden bên cạnh, cảm giác như đang lạc một cuộc phiêu lưu mà hề xin phép tham gia. Cậu ngoài cửa sổ, nhưng chỉ thấy những con đường nhộn nhịp của thành phố trôi qua. Mặc dù mặt ở đây một thời gian, nhưng vẫn hiểu rõ đang dẫn .
“Sao cho đang ?” Eden hỏi, giọng phần bối rối nhưng cũng kém phần tò mò. Cậu cần một câu trả lời, nhưng Fernando chỉ lướt nhẹ qua câu hỏi, mắt vẫn dán màn hình iPad. Cảm giác mờ mịt và hồi hộp tràn ngập trong , như thể một cơn bão đang âm thầm hình thành trong tâm trí.
“Cậu sẽ khi đến nơi,” Fernando đáp mà rời mắt khỏi iPad, khiến Eden chỉ thở dài, ấm ức vì sự bí ẩn mà Fernando đang tạo .
Eden thể kiềm chế sự hoài nghi trong giọng của . Cậu sang Fernando, ánh mắt nghiêm túc chút đùa cợt, “Anh định bắt cóc ?”
Fernando thoáng ngẩng lên, nụ môi hiện rõ, nhưng ánh mắt vẫn rời khỏi màn hình. “Nếu thì sẽ điều đó một cách tinh tế hơn” đáp , giọng điệu nhẹ nhàng, chút gì gọi là lo lắng.
Eden nhướn mày, vẫn cảm thấy thể hiểu nổi. “Vậy cho đang ? Chỉ cần một câu thôi!”
“Học cách kiên nhẫn ” Fernando đáp, hề dấu hiệu của sự nghi ngờ trong giọng . Anh vẫn chăm chú iPad, như thể việc đó còn quan trọng hơn cả câu hỏi của Eden.
Eden phồng má lầm bầm “ích kỷ”, âm thanh nhẹ nhàng nhưng đủ để Fernando thấy. Cậu thể hiểu tại đàn ông luôn giữ cho thứ trở nên bí ẩn, như thể việc tiết lộ thông tin đơn giản là một điều xa xỉ.
…
Eden bước xuống khỏi xe Fernando, và ngay lập tức, một cảm giác lạ lẫm tràn ngập trong . Trước mặt là một tòa nhà trang nghiêm, hiện đại, với những đường nét kiến trúc sắc sảo và logo lớn của F1 (Giải đua xe Công thức 1) in tạc mặt tiền, nổi bật giữa bầu trời xanh. Ánh nắng chiếu rọi, tạo nên những bóng đổ dài nền gạch sáng bóng.
Cảm giác hồi hộp trào dâng trong lòng Eden khi quan sát xung quanh. Những chiếc xe thể thao sang trọng đậu bên ngoài, cùng với những mặc trang phục bóng bẩy đang di chuyển nhanh chóng. Cảm giác như thứ đều đang chuyển động trong một thế giới riêng biệt, một thế giới mà bao giờ tham gia.
Đột nhiên, một nhóm mặc vest trang nghiêm cúi đầu Fernando, cung kính chào hỏi: “Buổi sáng lành, thưa bệ hạ.”
Là một ăn thương trường, Eden khó để nhận rằng đây là Chủ tịch kiêm Giám đốc điều hành của Formula One, ông Michael Torres. Họ là những những giải đua xe lừng lẫy, nơi mà tốc độ và sự cạnh tranh chỉ là thể thao mà còn là nghệ thuật và kinh doanh.
Fernando gật đầu, đáp lời chào: “Buổi sáng lành.”
Khi ngẩng đầu lên, tất cả bọn họ đều tươi , và khi thấy Eden, họ niềm nở hơn. “Đã tới ngài từ lâu, ngài Eden Aaron. là Michael Torres, Chủ tịch kiêm Giám đốc của Formula One.”
Rõ ràng, sự niềm nở dành cho một bề . Họ coi Eden, khi cạnh Fernando, như một đáng quý, khác với những sự niềm nở tay bắt mặt mừng thường thấy trong thương trường với các đối tác. Đây là sự cung kính tuyệt đối, thể hiện sự tôn trọng và sự công nhận về vị trí của trong mắt họ.
Eden cảm thấy một chút bối rối nhưng cũng thể nhận rằng đang chào đón một thế giới mới, nơi mà những quyết định thể ảnh hưởng đến hàng triệu hâm mộ thể thao. Cậu gật đầu, cảm ơn và đáp bằng một nụ nhạt. “Rất vui gặp ông, Michael.”
“Đã lâu mới thấy ngài trở , thưa bệ hạ” Michael , ánh mắt sáng lên với sự kính trọng. Ông sang Fernando, gợi ý một điều gì đó ấm áp và mật.
Fernando chỉ nhún vai, vẻ điềm đạm. “Công việc là công việc, nhưng hôm nay lý do đặc biệt để mặt ở đây”
Michael niềm nở, ánh mắt lấp lánh như thể ông đoán điều gì đang xảy . “ hiểu , thưa bệ hạ” ông , giọng điệu thiện nhưng cũng đầy sự tôn trọng.
Eden ngệt , cảm giác như là một phần thừa thãi của câu chuyện. Cậu tự hỏi thế nào mà Fernando và Michael chỉ mới với vài câu mà thể hiểu ý đến . Trong khi vẫn đang cố gắng hấp thụ thông tin và cảm xúc mới mẻ xung quanh, hai đàn ông bắt đầu bước . Cảm giác như một cơn gió vô tình cuốn theo, Eden vội vã theo họ.
Michael dẫn đầu, mở đường qua những hành lang rộng lớn, trong khi Fernando bước cạnh bên, ánh mắt vẫn sắc bén và tập trung. Cậu cố gắng lắng cuộc trò chuyện giữa họ, nhưng chỉ kịp bắt một vài từ rời rạc, đủ để tạo thành một bức tranh rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-18-anh-dinh-bat-coc-toi-a.html.]
Michael tiếp tục, “Chúng ba đội mới tham gia mùa , thưa bệ hạ. Họ đầu tư nhiều công nghệ mới, rõ ràng nhất là bộ phận động cơ. Đặc biệt, đội McLaren mà ngài đầu tư gần đây đang sự chuyển mạnh mẽ. Họ ký hợp đồng với một nhà cung cấp động cơ mới và những cải tiến kỹ thuật cho thấy rõ hiệu quả trong các buổi tập qua.”
Fernando gật đầu, vẻ mặt hài lòng. “ tự hào khi thấy McLaren nỗ lực cải thiện. Họ lịch sử lâu đời trong môn thể thao và xứng đáng vị trí cao hơn.”
“ ,” Michael đồng tình. “Họ chuẩn kỹ lưỡng cho mùa giải . Dự đoán rằng chiếc xe của họ sẽ cạnh tranh mạnh mẽ với những đội hàng đầu như Mercedes và Ferrari. Nếu thứ diễn suôn sẻ, chúng thể thấy McLaren giành những podium trong những chặng đua tới.”
“Tuy nhiên, vẫn chú trọng đến sự công bằng. Tất cả các đội đều cơ hội như , chỉ về công nghệ mà còn cả trong cách điều hành và quản lý. Chúng thể để sự phát triển dẫn đến những bất công đường đua.”
Michael gật đầu, tán thành quan điểm của Fernando. “ , thưa bệ hạ. Công bằng trong cạnh tranh là điều cần thiết để giữ gìn sự trong sáng của môn thể thao . Chúng đảm bảo rằng đội đua đều cơ hội để thể hiện khả năng của .”
Eden tròn mắt lắng , cảm giác như một mảnh ghép mới xuất hiện trong bức tranh lớn về Fernando. Vậy là thực sự sở hữu một đội đua trong giải thật ? Những điều như , những thú vui mà từng tưởng tượng về một như Fernando, giờ đây đang hiện hữu ngay mắt .
Cậu ngờ vực, tự hỏi liệu khi nào chỉ mỗi một đội đua mà là sở hữu hẳn cả giải ? Một cầu như Fernando chỉ thể sở hữu một đội? Cảm giác tò mò trào dâng trong lòng Eden, khiến hỏi thêm nhưng bắt đầu từ .
Chưa kịp đặt câu hỏi thì một cánh cửa mở , mặt Eden là một căn phòng sang trọng với những chi tiết tinh tế, bàn quan sát xuống một trường đua F1 nổi tiếng ở Anh. Đây đúng là view trời phú.
Căn phòng trang trí bằng những vật liệu cao cấp, từ ghế sofa da êm ái đến những bức tranh nghệ thuật phản ánh tinh thần của môn thể thao . Cửa sổ lớn mở khung cảnh ngoạn mục bên ngoài, nơi mà đường đua trải dài như một dải lụa giữa những khán đài đông đúc và đầy màu sắc của hâm mộ.
“Ngồi xuống ,” Fernando nhắc nhở Eden, chỉ tay về phía chiếc ghế sofa êm ái bên cửa sổ.
Eden giật , liền xuống chiếc ghế da êm ái mắt và khẽ giọng hỏi, “Anh là cổ đông lớn nhất của Formula One ?”
Fernando khẽ nhướng mày, một nụ nhẹ thoáng hiện môi. “Cậu nhạy bén hơn nghĩ,” đáp, ánh mắt sắc bén lướt qua khung cảnh ngoài cửa sổ. “Có một vài điều ai cũng , nhưng đúng là một phần đáng kể trong đó.”
Eden im lặng đưa tay lên cằm, suy nghĩ về những gì Fernando . “Vậy là quyết định thứ ?”
Fernando lắc đầu, vẻ mặt điềm đạm. “Không, tham gia bất cứ thứ gì. Mọi việc đều là của Formula One. thích cảm giác can thiệp gian lận những việc như thế .”
Eden ngoảnh mặt Fernando, đôi mắt sáng lên với một ý đùa. “Nếu là một tay đua đường, để cho chiến thắng ?”
Fernando nở một nụ châm biếm, ánh mắt lấp lánh sự tinh quái. “Để xem nào… Chắc chắn là đủ trình để thắng, nhưng ở vài trường hợp khác, sẽ xem xét .”
Eden nhướn mày, cảm giác hào hứng lời của Fernando. “Trường hợp khác?” hỏi, giọng điệu châm biếm.
Fernando chỉ Eden, nở một nụ nhạt, gì. Cảm giác căng thẳng lặng lẽ tràn ngập giữa họ, như thể một cuộc đấu trí đang diễn mà cần lời .
[Tác giả: ‘Trường hợp khác’ mà Fer thì chắc là lúc Eden giường cầu xin “Chồng ơi cho em thắng F1 ” thì chắc ảnh cho win 10 mùa giải=)))))]
________________________________________
Trường đua rực sáng ánh nắng và những ánh đèn sân khấu lấp lánh, tiếng động cơ gầm rú hòa quyện cùng tiếng hò reo của hàng vạn khán giả tạo nên một khí cuồng nhiệt. Sau những vòng đua nghẹt thở, đội McLaren xuất sắc giành chiến thắng. Các tay đua của đội, với nụ rạng rỡ, bước lên bục nhận giải. Họ nâng cao chiếc cúp bạc, một biểu tượng của sự nỗ lực và thành công, giữa những tiếng vỗ tay như sấm rền từ khán giả và những tràng pháo hoa rực rỡ bầu trời.
Phía sân đua, đám đông nhộn nhịp như một lễ hội. Những nổi tiếng, từ ngôi điện ảnh, ca sĩ hàng đầu đến các doanh nhân quyền lực, tề tựu trong những bộ trang phục sang trọng, khiến khí càng thêm hào nhoáng. Tuy nhiên, dù đây là nơi quy tụ những sức ảnh hưởng, ai cũng vị trí độc quyền như Eden.
Eden trong khu vực VIP, nơi sở hữu tầm nhất của trường đua. Từ đây, thể quan sát diễn biến, từ từng đường đua đến sân khấu trao giải. Cảm giác bao trùm gian chỉ là sự sang trọng mà còn là sự độc tôn. Rõ ràng, đây chỉ là vị trí dành cho bất kỳ ai mà là một biểu tượng cho quyền lực và tầm ảnh hưởng.
Fernando bên cạnh Eden, vẫn giữ nét mặt điềm đạm nhưng đầy uy quyền. Dù cần lời , sự hiện diện của trong giải đua khẳng định tất cả. Anh chỉ là đội McLaren mà còn là một nhân vật ảnh hưởng sâu sắc đến thế giới Formula One. Từng chi tiết, từ cách khác cúi chào đến sự tôn trọng ngầm mà dành cho , đều cho thấy rõ ràng điều đó.
“Vui ?” Fernando hỏi, ánh mắt vẫn hướng ngoài sân đua, nơi các tay đua McLaren đang ăn mừng chiến thắng. Câu hỏi của vang lên giữa gian huyên náo, nhưng giọng điệu của Fernando điềm tĩnh, như thể đang quan sát Eden từ một góc độ khác.
Eden , cảm nhận sự nhàn nhã trong câu hỏi . Những tiếng vỗ tay, tiếng xung quanh dường như thể phân tâm. thể tránh khỏi sự tò mò về cái của Fernando – chỉ với giải đua mà còn với chính , đang bên cạnh , trong khoảnh khắc .
Cậu liếc sân khấu, nơi những tay đua và các nhân vật nổi tiếng vẫn đang mỉm , nâng cao cúp chiến thắng. Những làn sóng cảm xúc cứ lặng lẽ vờn quanh, dù thực sự hứng thú với đua xe, nhưng vị trí mà đang , những xung quanh, và cách mà Fernando dường như chủ thứ, tất cả tạo nên một bức tranh thể khiến Eden cảm thấy đặc biệt.
Eden đáp câu hỏi của Fernando bằng một nụ nhẹ. “Có lẽ ,” , tuy giọng điệu hẳn là vui vẻ, nhưng cũng lạnh lùng.
“Vui là ” Fernando thản nhiên trả lời, giọng điệu vẫn giữ sự điềm tĩnh như khi. Anh vẻ gì là quá bận tâm về cảm xúc của Eden, nhưng câu của mang một sự trấn an nhẹ nhàng, như thể đó là điều duy nhất quan trọng.
Eden Fernando một lúc, cảm giác như sự im lặng kéo dài giữa hai càng khiến khí trở nên nặng nề. Cậu thể hiểu thái độ của Fernando – một sự điềm tĩnh khó lường, một sự lạnh lùng mà vẫn chứa đựng một sự chiếm lĩnh khó giải thích. Đôi mắt của Fernando vẫn ngoài cửa sổ, nơi cuộc ăn mừng đang diễn rộn ràng, nhưng hề phản ánh một chút gì về sự tham gia hào hứng.
Sau một khoảnh khắc im lặng, Eden rốt cuộc lên tiếng, phá vỡ bầu khí đó. “Vậy thể trở về ?” Câu hỏi của mang theo sự kiên nhẫn, mà là một sự nhẹ nhõm đầy kín đáo. Cậu tiếp tục im lặng nữa, cứ mãi cuốn cái gian đầy quyền lực và những suy nghĩ khó nắm bắt của Fernando.
Fernando bỗng nhiên bật , một tiếng khẽ nhưng đầy ẩn ý. Anh Eden, ánh mắt sắc bén như thể mới nhận điều gì đó mà đó để ý. “Về ?” hỏi , giọng điệu bình thản, như thể đang thử thách sự quyết định của Eden.
Eden ngần ngại, nên đáp thẳng thắn . Cậu chỉ định rời , nhưng câu hỏi của Fernando như một ngón tay chỉ sự chắc chắn trong tâm trí . “Về khách sạn, về nhà, hoặc là về bất cứ nơi nào ” Eden trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh, dù trong lòng cảm thấy một chút bối rối.
Eden Fernando một lúc, như để tìm kiếm phản ứng từ . Câu của Fernando vẫn như một câu hỏi lơ lửng trong khí.
“Nói chung là về, bố sẽ lo lắng cho ” Eden , giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sự kiên quyết, cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện một cách lịch sự mà để bất kỳ sự lạ lùng nào. Cậu kéo dài thêm nữa.
“Ngày thường chơi suốt đêm muộn, thấy lo lắng về chuyện đó?” Fernando với một nụ đầy ẩn ý, ánh mắt lướt qua Eden như thể đang trêu chọc.
Eden cảm thấy câu của Fernando như một cú đánh bất ngờ. Cậu khựng , ngờ Fernando thể nhắc đến thói quen của . Câu trả lời lặng lẽ, đầy chút bực bội, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. “Chuyện đó giống ”
“Có lẽ là ” Fernando , nụ nhếch lên một chút, còn ẩn chứa sự châm biếm mà đó là một chút tò mò.
Ngay khi Fernando dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên. Cửa mở , và trợ lý của xuất hiện với gương mặt nghiêm nghị.
“Thưa bệ hạ,” trợ lý cúi đầu, giọng điềm đạm nhưng rõ ràng, “chúng cần khởi hành ngay. Lịch trình tiếp theo chuẩn xong, và xe đang đợi.”
Fernando liếc trợ lý một thoáng, phía Eden, ánh mắt đầy ẩn ý. “Xem thể ở lâu để giám sát nữa,” , giọng như đùa cợt, nghiêm túc.
Eden im, trả lời.
Fernando nở một nụ nhạt, tiến thêm một bước về phía Eden, cúi đầu thấp hơn một chút, đủ để chỉ Eden rõ. “Lúc nãy bảo về nhà, khách sạn bất cứ nơi nào , đúng ? Thế thì để đưa về, chỉ cần thôi.”
Lời của Fernando như một mũi tên trúng ngay sự kiêu hãnh của Eden. Cậu thoáng cứng , nhưng ngay lập tức nở một nụ nhẹ. “Không cần phiền bệ hạ . nghĩ tự xoay xở .”
Fernando thẳng , ánh mắt dừng Eden thêm một giây khi rời . Anh sửa cổ tay áo, động tác nhẹ nhàng nhưng toát lên vẻ nhàn nhã quen thuộc. “Tự xoay xở thì ,” buông một câu, giọng dường như chẳng bận tâm.
Đến cửa, chợt dừng , đầu nghiêng về phía Eden. “Nhớ đường về chứ? Hay vẫn cần dẫn ?”
Không đợi Eden phản hồi, Fernando , để tiếng bước chân đều đặn vang lên hành lang. Trợ lý theo sát phía , gì thêm, chỉ khép cửa nhẹ nhàng.
Eden im một lúc, tay thả lỏng nhưng lòng bàn tay bất giác siết chặt. Cậu xoay về phía cửa sổ, ánh mắt lướt qua dòng bên ngoài. Cơn gió lành lạnh từ khe cửa ùa , nhưng đủ dịu cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lòng.
Khi cửa đóng , một sự tĩnh lặng bao trùm căn phòng. chỉ một khoảnh khắc , một tiếng hét vỡ vụn gian. Eden đ.ấ.m mạnh bàn, cơn giận dâng trào như một con sóng vỡ bờ.
“Cái tên kiêu ngạo đó…”
Tay Eden siết chặt, ánh mắt vẫn hướng gian mặt, như thể ném hết những suy nghĩ hỗn loạn của ngoài. Không tiếng trả lời, ai để mà đổ . Cậu chỉ thể , thở phần dồn dập hơn.
________________________________________
“Thưa bệ hạ, Ngài… vẻ khỏe. Có Ngài bệnh ?”
Fernando xong, nhíu mày một chút, đó bất ngờ một tiếng hắt xì vang lên. Cái cử động đột ngột của như thể phản ứng với một luồng khí khó chịu bất ngờ lướt qua.
Anh mỉm nhạt, đôi môi nửa mở như đang chế giễu, mắt thẳng trợ lý nhưng giọng nhẹ nhàng, vội vàng, như thể gì đặc biệt xảy .
“Chắc ai đó nhắc đến ” Fernando , giọng mang đậm vẻ mỉa mai, nhưng quên ném gian một chút thách thức, như thể đang ám chỉ điều gì đó ngoài lời .
Trợ lý lặng im, dám thêm, chỉ theo Fernando với vẻ mặt đầy suy tư. Cái mỉm của Fernando như một câu trả lời cho tất cả những nghi ngờ, nhưng hề hé lộ bất cứ điều gì rõ ràng.