Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 21: Ăn cướp

Cập nhật lúc: 2025-03-02 14:25:55
Lượt xem: 223

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh nắng sớm mai len lỏi qua tấm rèm mỏng, ánh vàng nhạt phủ khắp căn phòng rộng lớn, nơi từng chi tiết đều thiết kế tinh tế. Căn phòng khoác lên gam màu trắng và xám nhạt, khiến thứ như bừng sáng ánh mặt trời. Từ chiếc giường king-size với ga giường mềm mại đến chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ, tất cả đều gọn gàng, ngoại trừ dáng vẫn cuộn giường, thở đều đều nhưng hẳn là sâu.

Eden khẽ trở , lớp chăn mỏng trượt xuống, để lộ cơ thể trong chiếc áo thun trắng nhăn và quần đùi cùng màu. Những nếp nhăn vải phản chiếu rõ ràng ánh sáng, giống như dấu hiệu của một đêm chẳng mấy yên tĩnh. Đôi chân thon dài thoáng lộ khỏi mép giường, làn da trắng mịn giờ đây ửng đỏ như cấn bởi tư thế ngủ thoải mái.

Đầu nhức nhẹ, cơn đau âm ỉ khiến gương mặt điển trai của thoáng chút nhăn nhó. Eden mở mắt chậm rãi, đôi đồng tử như ánh sáng cho chói lòa, chớp vài mới quen với ánh nắng rực rỡ. Toàn đau mỏi, như thể cơ bắp đều than phiền đêm qua. Cậu khẽ vươn vai, cử động khiến thở hắt một , nhưng ký ức về đêm qua vẫn mơ hồ như một giấc mơ xóa nhòa.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, ngắt quãng sự im lặng trong phòng. Trước khi Eden kịp phản ứng, cánh cửa gỗ lớn từ từ mở . Một hầu trong bộ đồng phục đen trắng bước , nét mặt cung kính nhưng cũng đầy chủ động.

“Chào buổi sáng, ngài Eden,” hầu nhẹ giọng, tay cầm theo một khay bạc, đó là một tách cà phê nghi ngút khói và một ly nước trong vắt.

Eden ngẩng đầu lên, ánh mắt còn ngái ngủ bước . Đôi mắt mơ màng, đôi môi hé mở như gì đó nhưng thôi. Eden lơ đễnh cửa sổ, nơi ánh sáng buổi sớm phủ vàng cả căn phòng, về phía hầu.

Người hầu đặt khay xuống bàn gần giường, giữ giọng nhã nhặn, “Đêm qua ngài uống nhiều. Ngài cần chuẩn gì thêm ?”

Eden chống tay dậy, cảm giác đau mỏi từ vai và lưng khiến khẽ nhíu mày. Cậu chớp mắt vài , giọng khàn khàn bật , “Đêm qua…” nhưng thành câu, như thể cũng chẳng chắc định hỏi gì. Chỉ rằng, thứ đêm qua giờ đây chỉ còn là những mảnh vụn ký ức liền mạch, chẳng đủ để hình thành một bức tranh rõ ràng.

Người hầu chỉ nhẹ, đặt ly cà phê lên bàn cạnh giường, động tác chuẩn mực nhưng kém phần thiện. Giọng điềm đạm vang lên, đủ nhẹ nhàng để phá vỡ gian tĩnh lặng của buổi sáng:

“Hôm nay, Đức Vua rời công du tại Bỉ. Ngài sẽ vắng mặt trong hai ngày.” Một thoáng ngập ngừng, đó ông tiếp lời, “Ngài gửi lời nhắn rằng ngài thể bất kỳ điều gì mà ngài .”

Eden cựa , bàn tay vô thức vuốt mặt như đánh thức bản khỏi trạng thái mơ hồ. Đôi mắt mơ màng khẽ mở, hầu ngay ngắn bên cạnh giường.

“Làm… những gì ?” Cậu lầm bầm, giọng khàn khàn pha chút ngái ngủ, đôi môi hé mở như vẫn thoát khỏi giấc mộng đêm qua.

Người hầu chỉ mỉm nhẹ, trả lời thêm, ánh mắt lịch sự nhưng vẫn thể hiện sự quan tâm đúng mực. Eden lơ đãng , bàn tay kéo áo thun trắng vốn nhàu nhĩ một đêm dài.

Eden bỗng dưng cau mày, đôi mắt nheo đầy vẻ suy tư. Cậu nhắm mắt, cố gắng lục những mảnh ký ức vụn vỡ từ đêm qua. Rõ ràng là… Fernando tức giận. Cơn giận chỉ thoáng qua mà còn để một cảm giác căng thẳng bao trùm cả căn phòng, đến mức Eden vẫn còn cảm nhận chút dư âm của nó khi cố nhớ . bây giờ, Fernando gửi lời rằng thể bất cứ điều gì ? Điều chẳng mâu thuẫn ?

Eden cau mày, ánh mắt vô tình quét qua căn phòng xung quanh, một cảm giác lạ lẫm dần dâng lên trong lòng. Phòng gì đó khác biệt. Từ khi tỉnh dậy, Eden thấy điều gì đó đúng, nhưng giờ đây khi để tâm hơn, mới nhận rõ ràng.

Căn phòng giống với những phòng đây từng ở khi đến cung điện khách. Đầu tiên là tấm ảnh lớn treo tường góc đối diện, phía gần chiếc tủ sách. Đó là một bức chân dung của Fernando lúc còn trẻ, 16-17 tuổi, với ánh mắt kiêu hãnh và nụ thoáng chút trầm tư, tấm ảnh lớn đến mức gần như chiếm trọn cả góc phòng. Eden chớp mắt, như thể cần thêm thời gian để tiêu hóa việc đó. “Tại treo ảnh của Fernando ở đây?” Cậu lẩm bẩm, dù câu hỏi chỉ vang lên trong đầu.

Ánh mắt Eden tiếp tục lướt qua thứ xung quanh: một bàn việc rộng rãi đặt gần cửa sổ, đó là đầy đủ các vật dụng cần thiết từ bút mực cao cấp, máy tính xách tay đến cả một chiếc đồng hồ nhỏ gọn chế tác tinh xảo. Ở góc bàn còn một tách dùng đến, nước nhè nhẹ vẫn bốc lên. Những chi tiết nhỏ dường như đối lập với sự đơn giản mà Eden quen thuộc ở những căn phòng dành cho khách.

Căn phòng còn cả một tủ kính nhỏ, bên trong bày biện các vật dụng cá nhân: những cuốn sách đóng bìa da, một chiếc đồng hồ cổ và cả một con d.a.o nhỏ hoa văn khắc tinh xảo. Chiếc sofa gần giường bọc da đen mịn, một vết gấp bụi bẩn, còn tấm thảm lót sàn thì rõ ràng thuộc hàng thủ công, màu sắc và họa tiết tỉ mỉ. Đây là một căn phòng “thông thường” trong cung điện .

Eden hầu đang cách đó xa, vẻ mặt bình thản cẩn trọng. “Đây là phòng của ai ?” Eden hỏi, giọng chút nghi ngờ.

Người hầu nghiêng đầu, đáp bằng giọng nhẹ nhàng, “Thưa ngài, đây là phòng riêng của Đức Vua. Ngài ngủ ở đây từ tối qua.”

Đôi mắt Eden mở lớn, kinh ngạc pha lẫn chút bối rối. “Phòng của Đức vua? mà… tại khác thế ? Những đến, các phòng khách như thế !”

Người hầu chỉ mỉm , cúi nhẹ đầu , “Phòng vốn để đón khách, thưa ngài.”

tại Eden ở đây?

Cậu chớp mắt vài , cố gắng nhớ những gì xảy đêm qua. Hình ảnh về Fernando, sự tức giận rõ ràng của , tất cả như những mảng ký ức rời rạc trong tâm trí Eden. Một cơn đau đầu ập đến khiến cảm thấy khó chịu hơn, và một ý nghĩ loé lên trong đầu : Có gì quá lố với ?

Cậu nhớ rằng một lúc nào đó, chắc chắn rượu say, và thể một điều gì đó thật kỳ lạ, thậm chí là ngớ ngẩn với Fernando. , khi nhớ nổi chi tiết cụ thể?

Có thể… thể là gì đó thật ngu ngốc như ôm lấy vai Fernando, lóc đòi ngủ cùng? Suy nghĩ khiến Eden cảm thấy mặt nóng bừng lên. Cậu thể tin nổi thể hành xử như . Cảm giác hổ khiến chui xuống giường mà trốn mất. một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu: Nếu thì nhỉ?

Eden đột nhiên bật lớn, tiếng vang lên trong gian rộng của căn phòng. Cậu hiểu vì , nhưng cứ thế, những tiếng “ha ha ha” cứ thoát , kéo dài đến mức thể kiểm soát. Cảm giác buồn , rõ vì trào lên trong lòng , như thể thứ trong đầu đều đang bối rối và lộn xộn.

Người hầu đó, mắt mở to, nhưng chẳng dám gì. Cảm giác ngượng ngùng dâng lên, hầu chỉ im lặng, dám phản ứng gì hành động kỳ quặc của Eden. Cậu điều đó, nhưng vẫn thể ngừng , chỉ khẽ lắc đầu như quên những suy nghĩ hỗn độn trong đầu .

Cậu vươn vai một cái, cảm giác cơ thể đau mỏi, nhưng chút thư giãn khi cử động. “Cảm ơn,” Eden , giọng vẫn lạ, như thể tỉnh táo.

Sau đó, để hầu kịp phản ứng, Eden bước xuống giường, bàn chân chạm sàn lạnh lẽo, thẳng phòng vệ sinh. Cửa phòng khép nhẹ nhàng, hề một tiếng động nào nữa.

Eden lầm bầm trong miệng, bước chân nặng nề sàn đá lạnh lẽo của cung điện. Cả đêm qua, chắc chắn là thấy cái vali của đó, nhưng sáng nay… sáng nay thì còn thấy nữa. Cái vali bỗng dưng như biến mất, chẳng để dấu vết gì. Cậu qua từng phòng quen thuộc, từ phòng việc của Fernando, đến phòng ngủ, cả phòng đón khách. cái vali chẳng thấy .

Cậu thở dài một cái, cảm thấy sự bực dọc cứ cuộn lên trong lồng ngực. Lòng đầy bối rối, mà chẳng thể nhớ nổi vì tìm nó. Mới sáng thôi, bước xuống giường, mệt mỏi, lù rù.

Eden bước một phòng khác, mắt lướt qua chiếc bàn việc với đống tài liệu, máy tính, những vật dụng hề thiếu. Tất cả đều gọn gàng, Fernando. cái vali thì chẳng thấy , giống như thể nó từng tồn tại. Cậu hiểu nổi. Mình bỏ nó ? Hay là ai đó gì với nó? chắc chắn là gì cả.

Cậu tiến gần mấy vệ sĩ đang gác ngoài cửa, vẻ mặt căng thẳng như thường lệ. Eden dừng , thẳng họ, giọng điềm tĩnh nhưng chút gì đó lộ rõ vẻ bực dọc: “Mọi thấy cái vali màu đen của ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-21-an-cuop.html.]

Một trong vệ sĩ khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc trả lời: “Vali màu đen… À, hình như sáng nay thấy Đức Vua cầm nó theo, thể là ngài mang .”

Eden ngẩn một chút, đầu óc chậm rãi tiếp nhận thông tin, nhưng sự mơ hồ càng lớn dần. Cậu khẽ nhíu mày, trong lòng xuất hiện một loạt câu hỏi: “Ủa? Anh cầm nó để gì?”

Eden cảm thấy một cơn tức giận nhỏ dâng lên trong lòng khi nhớ cái vali chip đó. Cái vali chip mà chơi thắng trong trận poker đó, trận đấu mà rõ ràng khiến Fernando tức giận. Cậu nhớ rõ khoảnh khắc đó, khi giành chiến thắng, và như một hành động khôi hài, định tặng cái vali đó cho Fernando như một món quà. Fernando từ chối nhận nó, rằng cần, bảo rằng cần tặng thứ gì.

Vậy mà giờ đây, cái vali đó trong tay Fernando, cầm mang theo. Cảm giác bức bối trong lòng Eden thể che giấu. Cậu cảm thấy khó hiểu, bối rối, nhưng đồng thời cũng chút giận dữ. “Cái gì ?!” Cậu nghĩ. “Tặng thì nhận, giờ tự ý cầm ? Mới đầu thì cần, … ăn cướp ?”

Eden dài giường, tay vẫn cầm điện thoại, lòng đầy bực tức. Hơi thở của trở nên nặng nề, một phần vì tức giận, phần còn vì cảm giác vô cùng khó chịu. Anh bấm nút gọi cho trợ lý, hy vọng sẽ ai đó giải đáp cơn thắc mắc và bực bội đang dâng trào trong lòng . Điện thoại reo một chút thì trợ lý nhấc máy.

“Chào , đây,” giọng trợ lý vang lên, lạnh nhạt như khi.

Eden vội vàng hỏi ngay: “Sao biến mất từ ngày hôm qua ?” nhưng trợ lý trả lời ngay mà giọng ông chút nghiêm túc khi tiếp lời.

“Anh gọi cho Đức Vua, chứ gọi cho ,” trợ lý , Eden ngạc nhiên.

“Gọi cho Đức Vua? Sao gọi cho ?” Eden hỏi , khó hiểu, giọng chút bực bội.

“Anh và đều sang đây để việc cho dự án của Chính phủ Tây Ban Nha. Dự án trực thuộc trướng của Chính phủ Tây Ban Nha, nghĩa là chúng đang việc cho Chính phủ Tây Ban Nha. Từ giờ, trong suốt thời gian công tác ở đây, sẽ theo Chính phủ Tây Ban Nha.” trợ lý giải thích, giọng chút dịu dàng nào.

Eden xong lời trợ lý, cảm giác như thao túng. Một phần trong thể phủ nhận rằng lời giải thích của trợ lý lý, nhưng phần còn thì cảm thấy nó thật vô lý.

Cậu mím môi, mắt xa xăm, khẩy một cái lẩm bẩm: “Được thôi, theo cách của .”

Rồi dậy, vươn vai một cái, gạt bỏ cảm giác bất mãn và lấy sự điềm tĩnh. Nếu trợ lý như , thì thôi, gọi cho Fernando. Dù gì thì chuyện vẫn sự đồng ý của , ?

Eden bấm của Fernando. Ngón tay lướt màn hình điện thoại, cảm giác lạ, như thể đang tìm cách đối phó với một thế lực nào đó. Khi âm thanh kết nối vang lên, Eden liệu sẵn sàng để những gì Fernando sẽ tiếp theo .

Khi tiếng chuông điện thoại vang lên và cuối cùng tín hiệu trả lời, Eden cảm nhận một chút căng thẳng lan tỏa trong lòng. Tiếng máy nhấc lên, nhưng là một giọng trầm ấm của Fernando ngay lập tức. Thay đó, là một chút ồn ào ở phía bên —tiếng chuyện, bàn luận, lẽ là cuộc họp điều gì đó tương tự.

Eden thấy tiếng ồn ào từ bên , thể kiềm chế sự bực bội trong lòng. Cậu hít một dài, lập tức hỏi, giọng chút căng thẳng: “Tại cầm vali của ?”

Fernando, bên đầu dây, tỏ ngạc nhiên. Anh nhàn nhạt trả lời, giọng điệu vẫn thản nhiên, nhưng chút châm chọc: “Ai với em là cầm cái vali đó?”

Eden cảm thấy khó chịu hơn khi câu trả lời của Fernando. Cậu nhíu mày, cố gắng kiềm chế sự bực bội đang dâng lên trong lòng. Không thể chịu đựng sự mơ hồ thêm nữa, Eden tiếp tục, giọng cứng rắn hơn: “Anh nhận thì thôi, tự ý mang ?”

Fernando ở bên đầu dây, thấy sự căng thẳng trong giọng Eden, chỉ khẽ một cách lơ đãng. “Hai ngày nữa mang về cho em,” trả lời, giọng đều đều, chút lo lắng giải thích thêm.

Eden nhíu mày, cảm giác khó chịu càng dâng cao khi câu trả lời từ Fernando. “Hai ngày nữa?” Cậu lặp , giọng đầy hoài nghi, hiểu thứ diễn như thế . “Anh nghĩ sẽ chờ hai ngày chỉ vì thế ?”

Fernando chỉ khẽ, giọng điềm tĩnh như khi: “Em thể chờ, hoặc là đến đây lấy .”

“Anh đúng là…” Eden lẩm bẩm, ngừng , nên gì tiếp. Cậu bực bội cúp máy, lòng đầy tức giận và khó chịu, nhưng thể gì hơn ngoài việc cố gắng bình tĩnh .

Eden ngả xuống giường, mắt trần nhà mà đầu óc ngừng suy nghĩ. Quãng ngày dài đằng đẵng ở cung điện Tây Ban Nha khiến cảm thấy ngột ngạt hơn bao giờ hết. Mọi thứ quá nhàm chán, quá yên tĩnh, và chẳng gì để ngoài việc đếm thời gian trôi qua.

Cậu cắn môi, lẩm bẩm như với chính : “Được lắm, Fernando. Anh cứ nghĩ thể nhốt ở đây, sai đưa về lúc nào thì về ? Để xem. sẽ quậy tung cái cung điện , để hối hận khi đưa đến đây.”

Một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu Eden. Nếu Fernando để ở đây mục đích, thì sẽ tự tạo mục đích cho . Eden bật dậy khỏi giường, đôi mắt sáng lên đầy tinh quái. Hơi thở gấp gáp hơn, như thể chỉ chờ cơ hội để bắt đầu một “cuộc cách mạng” nhỏ bé của riêng trong gian xa lạ .

Fernando , chờ xem gì nhé. Eden mỉm đầy thách thức, bước khỏi phòng với dáng vẻ tự tin và tinh nghịch, sẵn sàng bắt đầu kế hoạch “gây náo loạn” của .

Eden chậm rãi bước phòng việc của Fernando, cánh cửa nặng nề khép lưng . Căn phòng hiện lên trong ánh sáng dịu nhẹ, thứ đều sắp xếp ngăn nắp, từ từng cuốn sách giá đến từng cây bút đặt bàn việc. như Eden dự đoán, đây chắc chắn là nơi Fernando thường xuyên lui tới và lẽ cũng là nơi cảm thấy thoải mái nhất.

Đôi mắt tinh nghịch của Eden lướt một vòng, dừng ở tủ sách lớn phía bàn việc. Hàng trăm cuốn sách sắp xếp theo thứ tự hảo, phân loại theo màu sắc và kích thước. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu .

“Hoàn hảo. Mình sẽ cho cảm giác mất kiểm soát là như thế nào.”

Eden bước tới tủ sách, bắt đầu xáo trộn các cuốn sách kệ. Cậu cố tình đổi chỗ các cuốn lớn nhất xuống hàng thấp, nhét những cuốn nhỏ nhất giữa hàng . Những tập sách cùng một bộ thì chia tách xa . Có vài cuốn, còn xoay ngược hoặc để chồng chéo một cách bừa bãi.

Chưa dừng ở đó, Eden chuyển sang bàn việc. Những cây bút giờ luôn đặt gọn gàng trong hộp bút lôi , sắp xếp ngẫu nhiên quanh bàn, cái dựng , cái ngang. Lịch để bàn của Fernando thì xoay ngược , để ngày hôm nay trở thành ngày của tuần .

Khi “thành quả”, Eden khẽ một , ánh mắt lấp lánh đầy tinh quái. Cậu thì thầm: “Lần sẽ tốn kha khá thời gian để sắp xếp đấy, Fernando. Còn thì sẽ ung dung tận hưởng niềm vui từ xa.”

Cảm thấy thỏa mãn với trò đùa của , Eden rời khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa như từng gì xảy . Cậu trở về phòng , tâm trạng bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn, như thể tìm cách xả stress hiệu quả nhất.

Loading...