Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 22: Thơm má
Cập nhật lúc: 2025-03-02 14:26:14
Lượt xem: 342
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Eden bước căn phòng chứa đầy những món đồ xa xỉ của Fernando, đôi mắt lướt qua từng ngăn kệ, mỗi nơi đều trưng bày những món trang sức, đồng hồ, cà vạt và các món đồ quý giá khác. Căn phòng tỏa sáng bởi ánh đèn vàng ấm áp, phản chiếu sự sang trọng từ từng chi tiết nhỏ nhất.
Đôi môi Eden khẽ nhếch lên khi thấy một chiếc đồng hồ Patek Philippe nổi bật giữa những chiếc khác. Đó là mẫu hiếm, ước tính giá trị lên tới hàng chục tỷ đồng. Cậu cầm nó lên, thử đeo cổ tay , nhưng kích cỡ của nó quá lớn, trông như đang “nuốt chửng” cổ tay nhỏ nhắn của . Eden nhíu mày, nhưng hề ý định đặt chiếc đồng hồ về chỗ cũ.
“Chà, dù thì cũng ai để ý,” tự nhủ, ánh mắt tinh quái lướt qua những kệ khác.
Cậu tiếp tục mở tủ quần áo của Fernando. Những bộ vest cao cấp treo ngay ngắn, từng chiếc đều thể hiện phong cách đĩnh đạc và quyền lực. Eden kéo thử một chiếc áo , nhưng ngay khi khoác thử, nhận kích cỡ quá lớn, trông như thể đang bơi trong vải.
Cậu lẩm bẩm: “Fernando đúng là khổng lồ… Không hiểu thể mặc mấy thứ .”
Eden tủ quần áo của Fernando, ánh mắt lướt qua những bộ trang phục treo ngay ngắn một cách cẩn thận. Mỗi chiếc đều toát lên vẻ quyền lực, lịch lãm và kích cỡ vượt xa hình nhỏ nhắn của . Eden khẽ thở dài nhưng chẳng buồn nản. Cậu cầm lấy một chiếc áo sơ mi trắng bằng vải cotton cao cấp, rộng đến mức trông như một chiếc váy khi khoác lên .
Chiếc áo trễ hẳn xuống vai, để lộ một bên xương quai xanh sắc nét, đường viền cổ áo thấp thoáng thêm chút tinh nghịch. Cậu xoay gương, khẽ nhướn mày. “Cũng tệ lắm,” Eden lẩm bẩm.
Để tạo điểm nhấn, tìm một chiếc thắt lưng da mảnh trong tủ phụ kiện, vòng qua eo buộc chặt, biến chiếc áo sơ mi thùng thình thành một trang phục thời thượng. Lớp vải thừa xếp nếp tự nhiên, đủ để tạo sự hài hòa giữa nét phóng khoáng và sự gọn gàng.
Eden tủ quần áo của Fernando, nhận bất kỳ chiếc quần Âu nào thể vặn với . Áo sơ mi thì quá rộng, mà tất cả những chiếc quần đều là size lớn so với . Không còn cách nào khác, quyết định mặc luôn chiếc quần short mà đang mặc, vốn là quần ngủ, nhưng nó thoải mái và dễ chịu.
Khi khoác chiếc áo sơ mi dài xuống , nó che phủ hết cả chiếc quần short, tạo thành một kiểu trang phục mà qua thể tưởng như mặc quần. với Eden, điều đó chẳng gì là quan trọng. Cậu trong gương, nhếch miệng đầy tự tin. “Đây là phong cách mới, đúng ?” Eden tự nhủ.
Với một chút phụ kiện, đeo đồng hồ của Fernando—chiếc Patek Philippe đắt đỏ—cùng một chiếc kính mát sang trọng, quấn một chiếc khăn nhẹ quanh cổ. Cảm giác như sẵn sàng cho một cuộc phiêu lưu, Eden mở cửa và bước khỏi cung điện. Cậu chẳng màng đến việc ai sẽ nghĩ gì về trang phục kỳ lạ . Đối với Eden, đó chính là phong cách tự do và hiện đại, cần tuân theo bất cứ khuôn khổ nào.
…
Eden qua hành lang rộng lớn của cung điện, làn da sáng mịn của thể nào giấu ánh sáng trắng lạnh lẽo của những ngọn đèn trong suốt. Cậu bước với một phong thái tựa như hề quan tâm đến những ánh lạ lẫm, những cái dò xét từ những lính canh dọc hai bên. Những thể chú ý đến , chỉ bởi bộ đồ lạ lẫm mà còn vì vẻ ngoài quá khác biệt của Eden so với những họ từng thấy.
Cậu là làn da rám nắng do chịu đựng nắng mưa ngoài đời. Ngược , luôn nuôi dưỡng trong một môi trường đầy đủ, nơi bao giờ vất vả vì mưa gió cái nắng nóng gay gắt. Chính vì mà làn da của Eden trắng mịn như sứ, đôi chân lộ lớp áo sơ mi rộng thùng thình, chút bối rối, chút lạ lẫm. Vẻ ngoài đó khỏi khiến cho những lính canh xung quanh ngượng ngùng, đôi mắt của họ lướt qua từ xuống một cách nhanh chóng ngập ngừng .
Một trong họ, cảm thấy khó xử, liền lên tiếng hỏi: “Ngài ?”
Eden để tâm đến sự ngượng ngùng của những lính. Cậu ngẩng cao đầu, giọng điệu chút ngập ngừng: “Hôm nay Đức Vua thể bất cứ điều gì . Bây giờ chơi.”
Lính canh , ánh mắt họ bắt đầu lúng túng, nên ngăn cản để tiếp tục. Một lính, dù quen với việc duy trì trật tự, thể cảm thấy lạ lẫm với bộ dạng của Eden.
“Ngài… chơi với bộ dạng ?” Người lính hỏi, giọng lạc một chút, dám trực tiếp ngăn cản. cuối cùng, họ cũng thể ngăn cản, chỉ thể lặng lẽ để Eden , dù cho trong lòng vẫn đầy những nghi vấn về hành động của .
…
Lính canh thấy Eden rời khỏi cung điện liền gọi điện ngay cho Fernando. Giọng lính canh chút ngập ngừng, báo cáo: “Đức Vua, ngài Eden ngoài .”
Fernando thấy , một làn sóng khó chịu dâng lên trong lòng. Anh ngạc nhiên lắm, lẽ đoán điều . Tuy nhiên, cảm giác bực bội vẫn thể giấu . Fernando thở dài, giọng căng thẳng: “Ừ, .”
Cả câu trả lời của Fernando mang sự bực bội, như là mất thêm thời gian để bàn luận về chuyện nữa. Lính canh bên cảm nhận rõ ràng sự hài lòng trong giọng của Fernando, chỉ nhỏ nhẹ đáp : “Xin ngài, sẽ giải quyết ngay lập tức.”
________________________________________
Tiếng bước chân của Eden vang lên đều đặn trong hành lang dài của cung điện, mỗi bước như đánh dấu một sự đổi trong gian im ắng. Cậu hề vội vã, mà cứ từ từ, như thể đang tận hưởng khoảnh khắc . Những bức tường cao vút phản chiếu âm thanh, tạo nên một cảm giác trống trải kỳ lạ. Mỗi bước chân là một nhịp thở của gian cổ kính.
Cánh cửa phòng việc của Fernando mở một cách trịnh trọng, và Eden bước . Một cảm giác nghẹn trong ngực, như thể gian trong phòng đột ngột thu hẹp . Lính canh đóng cửa lưng . Trong gian , chỉ một duy nhất thể Eden cảm thấy như thế : Fernando.
Cậu thấy đó, dựa bàn việc, hai tay khoanh , ánh mắt sắc bén như viên đạn rời khỏi Eden. Cả căn phòng như đông cứng khi ánh mắt đó chạm .
Fernando đánh giá từ xuống , ánh mắt như dò xét từng chi tiết, từ chiếc áo sơ mi trễ vai, đến chiếc quần short lạ lùng. Cảm giác của Eden lúc thật lạ, thể rõ là sự bối rối sự tự tin, nhưng điều là, bầu khí hề dễ chịu chút nào.
Và , Fernando mở miệng, giọng đều đặn: “Mặc cái gì thế ?”
Eden nhún vai một cách lười biếng, đôi mắt thoáng qua một tia mệt mỏi, nhẹ nhàng thốt ba chữ: “Bất đắc dĩ.”
Giọng lạc , gì biện minh cho bộ đồ kì quặc , chỉ là sự thật đơn giản thôi. Không lựa chọn nào khác, và chắc chắn là cũng là chuyện .
Fernando xong câu trả lời của Eden, nhịn mà bật khẩy, âm thanh khô khốc nhưng đầy vẻ châm chọc. Đôi mắt lướt qua Eden một nữa, giấu sự lắc đầu nhẹ, mới buông một câu, giọng điệu đùa cợt nhưng cũng chút mỉa mai:
“Em đúng là rắc rối quá, Eden …”
Fernando Eden một lúc lâu, đôi mắt vẫn rời khỏi , cất giọng bình thản, như thể đang đưa một thỏa thuận:
“Lần sẽ tha thứ cho em, nhưng điều kiện. Em sẽ dọn tất cả phòng việc của như cũ. Từng chi tiết một. Em đấy, thích những thứ xáo trộn.”
Anh hề tỏ bực bội giận dữ, mà ngược , giọng điệu của Fernando nhẹ nhàng, như thể dự đoán cái kết từ .
Eden cau mày, vẻ mặt chút khó chịu. Cậu Fernando, đôi mắt đầy vẻ bất mãn, lên tiếng, giọng căng thẳng:
“ xáo trộn, còn chẳng vị trí của nó ở . Làm mà thể sắp xếp ? thần thánh!”
Fernando nhún vai, cử chỉ đầy lười biếng nhưng mang theo sự châm chọc. Anh vội vã, chỉ bình thản :
“ cũng thần thánh mà về kế hoạch một ngày để giải quyết rắc rối mà em gây .”
Eden cắn môi, rõ ràng là đang cố kiềm chế cơn bực bội dâng lên trong . Cậu thở hắt một , bất ngờ giơ tay lên, chỉ thẳng ngón trỏ về phía Fernando. Giọng đầy tức giận nhưng cũng kém phần thách thức:
“Vì lấy vali của ,” Eden , giọng cứng rắn, ánh mắt hề rời khỏi Fernando, như thể thách thức .
Fernando tiến gần Eden, từng bước chân vững vàng, đôi mắt vẫn rời khỏi . Khi chỉ còn cách vài bước, nhẹ nhàng giơ tay , bắt lấy cánh tay đang chỉ . Cảm giác của bàn tay Fernando mạnh mẽ, nhưng đầy sự kiểm soát, kéo cánh tay Eden xuống, để một chút kháng cự nào. Ngay đó, tay còn của nhẹ nhàng ôm lấy eo Eden, kéo gần hơn.
Eden thể cảm nhận thở của Fernando bên tai . Rồi, với một giọng thì thầm đầy vẻ chế nhạo, Fernando cất lời, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:
“Vậy nên là bây giờ em đang tức giận vì em thể vali để chơi poker ?”
Eden vẫn gì, sự im lặng kéo dài khiến khí giữa họ càng trở nên căng thẳng. Cậu trả lời thế nào, cảm giác bối rối cứ luẩn quẩn trong lòng. dù , cái cảm giác khó chịu vẫn thể phủ nhận. Cánh tay của Fernando vẫn đặt eo , ấm từ cơ thể khiến Eden thể thoát . Cứ như thế, Eden đó, chỉ sự im lặng đáp lời khiêu khích của Fernando.
Bất chợt, giọng của Fernando vang lên bên tai , còn đầy sự châm biếm hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-22-thom-ma.html.]
“Hửm, em thích chơi poker với mấy thằng ở trong sòng bạc như thế ?” Anh dừng một chút, tiếp tục, âm thanh thì thầm nhưng mang theo sự chế giễu. “Nếu mà em thích, thì thể chơi cùng với em.”
Eden nhíu mày, cảm giác bực bội dâng lên, cố gắng đẩy Fernando , nhưng sự thật là dễ dàng gì. Dù sức lực, nhưng cái cơ thể của Fernando quá to lớn, vạm vỡ so với . Cái cảm giác như thể đang đẩy một bức tường kiên cố khiến Eden càng thêm bực bội. Cậu đẩy, đẩy, đẩy nhưng chỉ cảm thấy sự phản kháng của như một cơn sóng yếu ớt đập đá.
Fernando chỉ nhẹ, hề động đậy, cơ thể vẫn vững như một cột trụ thể lay chuyển. Eden cảm thấy như đang trói buộc, thể thoát khỏi vòng tay . Không thể tiếp tục chịu đựng, bật , giọng khàn khàn, giận dữ:
“Không chơi với , c.h.ế.t cũng chơi với !”
Fernando nở một nụ , nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý, như thể đang đùa giỡn với sự khó chịu của Eden. Ánh mắt sắc bén, lướt qua như một cơn gió lạnh. “Em việc, chỉ chơi” Fernando , giọng điệu chậm rãi, đầy châm biếm, “Gây rắc rối nhưng dọn dẹp. Thế bây giờ, em định gì?” Anh dừng một chút, vội vã, tiếp tục, “Đâu ai sẵn lòng dung túng cho em mãi như .”
Eden cảm thấy sự căng thẳng trong gian, khi tay Fernando vẫn chịu buông . Cậu giật , vội vàng nắm lấy cổ tay của Fernando, cố gắng gỡ tay khỏi eo . dù cố gắng thế nào, tay Fernando vẫn hề nhúc nhích, khiến Eden cảm thấy bất lực và tức giận.
“Buông !” Eden quát, giọng đầy cảnh cáo, nhưng một chút hiệu quả.
Fernando vội buông, mà chỉ nhẹ nhàng . Một nụ hề chút thiện chí, thậm chí còn phần gian manh. Anh nhếch mép, ánh mắt sắc bén lướt qua Eden, như thể đang thưởng thức từng giây phút .
“Em đang ở quốc gia của ,” Fernando , giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng. “Đang ở trong cung điện của . Luật là do ban hành. Vậy em đang chống ?”
Eden im lặng, đầu óc cuồng một lúc, như thể đang đấu tranh với chính . Cậu nhận , dù giận dữ phản kháng, trong tình huống , những cảm xúc chẳng mang điều gì. Bởi vì đây là nhà của , càng là đất nước của , và đang mặt là một bình thường.
Cảm giác bực bội, sự phẫn nộ trong lòng dần tắt ngấm. Cậu bặm môi, tựa như đang suy nghĩ tất cả. Không thể phủ nhận rằng, lúc , nếu tiếp tục chống đối, chỉ e sẽ chỉ khiến chuyện càng thêm tồi tệ.
Thay vì chống , thử ngoan ngoãn xem ? Ít thì việc đó cũng sẽ giúp tránh thêm rắc rối. Cảm giác đó cứ len lỏi tâm trí Eden, khiến chợt nhận rằng lẽ một sự đổi trong thái độ, một chút nhượng bộ, sẽ kết quả hơn là cứ cố gắng khó .
Eden đột ngột đổi thái độ khiến khí trong phòng cũng trở nên khác hẳn. Cậu ngẩng mặt lên, đôi mắt ngập ngừng như thử thách, từ từ nở một nụ miễn cưỡng. Cái nụ rõ ràng xuất phát từ sự hài lòng, nhưng một vẻ gì đó đáng yêu kiêu kỳ, như thể đang cố gắng lấy lòng Fernando. Mặc dù là nụ tự nhiên, nhưng nó vẫn đủ để trái tim đối diện mềm lòng.
Eden bất ngờ kiễng chân, tay vươn lên nhẹ nhàng và thơm má Fernando một cái. Động tác , dù phần lạ lẫm, tự nhiên đối với Eden. Sau đó, mỉm , giọng ngọt ngào như thể đang nịnh nọt:
“Vậy… thể cần dọn phòng việc ?”
Fernando, đôi mắt Eden với vẻ ngạc nhiên, im lặng vài giây. Anh ngờ Eden hành động như , và vẻ là bối rối. Cái nụ hôn nhẹ má khiến cảm thấy một chút bất ngờ, nhưng đủ để cho mất sự bình tĩnh.
Fernando nhíu mày, giọng trầm thấp hỏi:
“Em là ý gì?”
Eden khẽ, cảm giác như đang giải thích một điều hiển nhiên. Cậu nhẹ nhàng đáp:
“ từng là… ở bên đây, họ thường thơm má để thể hiện sự kính trọng, sự gần gũi mà. Đây là cách mà học để thể hiện sự… thiết.”
Fernando Eden, một nụ khẽ nhếch mép, đầy châm biếm nhưng đầy thú vị. Anh nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Eden như thể đang thưởng thức từng khoảnh khắc.
“ ,” Fernando , giọng nhẹ nhàng nhưng chút mỉa mai, “nhưng mà ở đây, họ thơm hai má, chỉ một. Thơm một má thì đủ , chỉ là xã giao thôi. Muốn thể hiện lòng kính trọng, đủ, thể nửa vời như .”
Anh liếc Eden, mắt lóe lên vẻ kiêu ngạo. “Em nghĩ ? Có thể nổi ?”
Eden , cảm giác chế giễu nhưng thể phản bác. Cậu bặm môi, một cách lúng túng: “Vậy thì… cũng đủ hai má!”
Eden cảm thấy một chút bối rối nhưng cũng phần quyết tâm. Cậu để Fernando chế giễu mãi, vì , lời nào, Eden bất ngờ kéo lấy vạt áo của Fernando. Đôi chân kiễng lên một cách tự nhiên, và môi chạm nhẹ má Fernando, nhanh chóng chuyển sang bên má .
Khoảnh khắc như ngừng một giây, Fernando bất động, một lời. nụ môi hề mờ , thậm chí còn sắc bén hơn, như thể đang quan sát kỹ.
Eden, mặc dù ngượng ngùng, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ tự nhiên, hít một dài nhẹ nhàng lùi một bước, ánh mắt lướt qua gương mặt của Fernando, chờ đợi phản ứng. Cậu liệu đúng , nhưng ít nhất thì lúc , đáp ứng thử thách của Fernando.
Fernando ngẩng lên, đôi mắt sắc bén Eden một lúc, bật , thể kìm chế sự thích thú trong ánh mắt. “Không tệ lắm,” , giọng khàn khàn như thể đấu tranh với nụ của . “ , hy vọng em sẽ thể hiện một cách trọn vẹn hơn.”
Eden vẫn mỉm , cảm thấy tự tin và hài lòng với chính , tưởng chừng như lừa Fernando một vố. Cậu nghĩ rằng tỏ đủ “kính trọng” để tránh việc dọn dẹp phòng việc của , và giờ đây, Eden cảm thấy như chiến thắng đang ở trong tay.
Cậu ngẩng đầu lên, mắt sáng lấp lánh, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy tự mãn:
“Vậy là dọn phòng việc nữa đúng ?”
Câu hỏi khỏi miệng, Eden khỏi cảm thấy như chiến thắng trong một trò chơi khéo léo, thậm chí phần tự hào về bản . Cậu tươi, rằng đang Fernando “dắt mũi”.
Rồi, bất ngờ, Fernando . Một nụ mỉm, vội vã, nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. Anh gật đầu, vẻ mặt như thể thấu chuyện từ .
“Ừ, đúng , dọn nữa.”
Eden bỗng nhiên nhảy cẫng lên, vui mừng vì nghĩ rằng thắng cuộc trò chơi . Cậu lưng, định bước khỏi phòng, nhưng ngay khi xoay , một bàn tay mạnh mẽ của Fernando kéo cánh tay .
“Đừng vội thế chứ,” Fernando , giọng trầm thấp nhưng đầy quyền lực. “Chúng xong mà.”
Fernando Eden, ánh mắt thấu suốt và chút biểu cảm. Anh khẽ nhếch môi, giọng đều đều nhưng mang theo sự đe dọa nhẹ nhàng.
“Về việc công trình xây dựng, nghĩ em sẽ đảm đương nó.” Anh dừng một chút, như thể chờ phản ứng của Eden, tiếp tục. “Em thể tránh né mãi . Công việc là của em, và cũng sẽ em .”
Eden im lặng một lát, đột ngột ngẩng lên đôi mắt của Fernando. Cậu thể nào kiềm chế , cứ thế hỏi, một câu đơn giản nhưng mang theo sự bối rối và tò mò:
“Tại ?”
Mãi một lúc lâu, Eden vẫn giữ im lặng, đôi môi cắn chặt như đang tự chất vấn chính . Liệu gì sai? Có nụ hôn má đủ sự kính trọng, nên Fernando mới giúp đỡ ?
Eden đó, cảm nhận sự căng thẳng trong khí, mắt vẫn chằm chằm Fernando, đàn ông cao lớn ngay mặt. Lúc , suy nghĩ trong đầu như vỡ òa. Đây là cơ hội duy nhất, thể bỏ lỡ. Không kịp suy nghĩ gì thêm, Eden tiến lên, nhanh chóng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má Fernando, tiếp tục hôn thêm mười cái nữa, mỗi bên má. Những nụ hôn vội vàng nhưng đầy nhiệt huyết, như gửi gắm tất cả sự khẩn thiết của .
Cảm giác vội vã nhưng đầy tự tin, Eden lùi một chút, ngẩng đầu lên, nở một nụ hệt như sự thoả mãn, nhưng cũng mang chút gì đó thăm dò.
“Vậy là… sẽ giúp chứ?” Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng đầy hy vọng, thể phản ứng của Fernando, mong mỏi sự đáp .
Fernando đó, bất ngờ hành động táo bạo của Eden. Anh nghĩ rằng Eden sẽ chủ động như , nhưng chỉ một khoảnh khắc im lặng, Fernando bắt đầu hiểu . Hóa , Eden nghĩ rằng nếu thể hiện sự kính trọng, thể hiện thái độ nghiêm túc và chu đáo, thì Fernando sẽ sẵn lòng giúp đỡ .