Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 23: Trẻ con

Cập nhật lúc: 2025-03-02 14:26:48
Lượt xem: 273

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Fernando siết nhẹ eo Eden, giữ như thể cho phép bất cứ sự lùi bước nào. Khoảng cách giữa hai quá gần, gần đến mức Eden thể cảm nhận thở của Fernando phả nhẹ bên tai . ánh mắt của Fernando chẳng hề sự dịu dàng nào, chỉ sự sắc lạnh và kiên định đến đáng sợ.

 

“Em nghĩ vài cái hôn thể đổi lấy sự giúp đỡ của ?” Giọng trầm thấp, chậm rãi, từng chữ như một lưỡi d.a.o găm lý trí của Eden.

 

Ngón tay Fernando khẽ siết chặt bên eo Eden, đủ để cảm nhận sự hiện diện của , nhưng cũng đủ để hiểu rằng đây là một cử chỉ nuông chiều. Nó là sự răn đe. Là một lời cảnh cáo.

 

sẽ giúp em, Eden.” Anh nghiêng đầu, ánh mắt xuống như thể đang đánh giá một con mồi non trẻ. “Dù em dùng cách nào nữa, dù em bám lấy thế nào, thì cũng vô ích thôi.”

 

Fernando cúi sát hơn, thở lạnh lẽo lướt qua làn da Eden, nhưng giọng của như một ngọn lửa tàn nhẫn thiêu rụi hy vọng.

 

“Công việc là của em. Em tự . Không ai thể gánh em, và càng .”

 

Nói , Fernando nhấc tay khỏi eo Eden, nhưng khi buông , khẽ lướt ngón tay dọc theo đường cong bên hông , như một sự nhắc nhở cuối cùng.

 

“Đừng mong đợi điều gì từ , Eden.” Anh khẽ, ánh mắt đắc ý xen lẫn một chút giễu cợt. “Vì sẽ giúp em trốn tránh trách nhiệm .”

 

Eden cứng đờ trong một khoảnh khắc, nóng như dồn lên tận mang tai. Cảm giác thật khó chịu—một sự pha trộn giữa bực bội, hổ và cả chút bất lực. Cậu nghĩ thông minh, nghĩ thể khiến Fernando lung lay, mà cuối cùng chẳng đổi gì.

 

Cậu siết chặt bàn tay, hít một thật sâu, thở mạnh một cách vô thức. Một tiếng “phi” đầy hậm hực vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng. Dáng vẻ rõ ràng là giận dỗi nhưng chẳng hề đáng sợ chút nào—ngược , nó một sự bướng bỉnh đặc trưng, khiến bất giác chú ý.

 

Fernando, dù lưng , vẫn bắt trọn khoảnh khắc trong khóe mắt. Anh nhíu mày nhẹ, khóe môi khẽ cong lên như thể thấy một điều thú vị. Eden lúc giống như một con mèo con chủ nhân phớt lờ, đuôi xù lên nhưng gì ngoài việc đó mà tức tối.

 

dù đáng yêu đến mức nào, Fernando cũng định đổi quyết định của . Anh thích sự nhượng bộ, càng thích những kẻ dựa khác để trốn tránh trách nhiệm. Không cần đầu , Fernando chỉ bình thản bước về phía bàn việc, ngón tay lật mở một tập tài liệu, giọng mang chút d.a.o động nào.

 

“Nếu em thời gian đây mà giận dỗi, thì hơn hết là dùng nó để suy nghĩ xem nên gì tiếp theo.”

 

Eden siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh dần, còn chút gì là cố gắng thuyết phục nhờ vả nữa. Sự bực tức cùng với lòng tự tôn tổn thương khiến gần như kiểm soát bản . Trước khi , Eden buông một câu, giọng điệu rành rọt, mang theo chút gì đó đầy thách thức:

 

sẽ thành tất cả thứ, một . Sau đó, sẽ rời khỏi đây—rời khỏi cung điện , rời khỏi Tây Ban Nha. sẽ về nước Anh, sẽ trở về nhà của . Và thề, sẽ bao giờ đặt chân đến nơi thêm một nào nữa.”

 

Không đợi Fernando đáp , Eden lưng, sải bước thẳng cửa, từng cử động đều mang theo sự kiêu hãnh và dứt khoát. Eden rời , cánh cửa khép lưng với một tiếng “cạch” khô khốc. Hành lang dài phía , nhưng Eden vội bước ngay. Cậu đó vài giây, hít sâu một để định nhịp tim, cố gắng áp chế cơn giận còn vương trong lòng.

 

Bên trong phòng việc, Fernando vẫn yên bàn, ánh mắt dõi theo cánh cửa đóng chặt. Không ai trong đầu đang nghĩ gì, chỉ thấy khóe môi khẽ nhếch lên, giọng trầm thấp vang lên trong căn phòng vắng lặng—chỉ vỏn vẹn hai chữ:

 

“Trẻ con.”

 

_____________________________________

 

Những ngày đó, Fernando hầu như thấy Eden trong cung điện. Dù dành phần lớn thời gian trong phòng việc, xử lý hàng đống tài liệu và tham gia các cuộc họp, vẫn để ý một điều—Eden biến mất khỏi tầm mắt .

 

điều đó nghĩa là Eden lười biếng trốn tránh. Ngược , lao công việc với một cường độ đáng kinh ngạc. Mỗi ngày, đều mặt ngoài công trường từ sớm, trực tiếp khảo sát từng hạng mục, trao đổi với kỹ sư, kiểm tra tiến độ. Dưới cái nắng chói chang và lớp bụi công trình, Eden còn vẻ hào nhoáng của một thiếu gia sống trong xa hoa. Áo sơ mi lúc nào cũng chút nhăn nhúm, giày lấm bẩn, bàn tay đôi khi vương chút bùn đất vệt mực từ bản vẽ. than phiền, né tránh. Ngày qua ngày, những báo cáo gửi về cung điện cho thấy một sự thật rõ ràng—Eden gần như thành xuất sắc nhiệm vụ của .

 

Tuy , mỗi đêm khi trở về, chỉ còn một dáng vẻ duy nhất: mệt mỏi. Những bước chân nặng nề vang vọng trong hành lang vắng, bờ vai thả lỏng vì kiệt sức. Không ai thấy Eden phàn nàn, nhưng cũng chẳng ai thấy còn vướng bận điều gì khác ngoài công việc. Cậu như một cơn gió cuốn công trình, dồn hết sức lực đó, lặng lẽ trở về trong đêm khuya tĩnh mịch.

 

Đến ngày mà hạng mục cuối cùng thành, Eden gửi bản báo cáo tổng kết đến Fernando mà thêm một lời nào. Tất cả dữ liệu, các bản khảo sát, ghi chép tiến độ đều sắp xếp tỉ mỉ, một sai sót. Cậu xong việc của , đúng như những gì tuyên bố.

 

Ngày hôm đó, Eden trở về cung điện sớm hơn thường lệ. Khi mặt trời lên đến đỉnh, xuất hiện tại hành lang, bước chân nhẹ nhưng dứt khoát, còn chút do dự nào.

 

Fernando nhận bản báo cáo và mất nhiều thời gian để xem xét. Chẳng cần kiểm tra quá kỹ, rằng Eden —hoặc thậm chí là . Một lát , cánh cửa phòng việc của nhà vua mở , và hầu nhanh chóng báo :

 

“Ngài cho phép .”

 

Eden nhướng mày một chút bước . Lần , kẻ tìm kiếm sự giúp đỡ nữa, mà là thành nhiệm vụ của . Và giờ, đến để lời kết thúc.

 

Bên trong phòng việc, Fernando vẫn bàn, ánh sáng từ cửa sổ chiếu nghiêng lên đường nét góc cạnh của . Ánh mắt sắc lạnh lướt qua Eden khi bước , nhưng một biểu cảm nào lộ .

 

Eden tiến đến bàn việc, đặt bản báo cáo xuống, giọng bình thản nhưng đầy ý tứ:

 

“Hạng mục thành, đúng thời hạn. Không sai sót nào.”

 

Fernando lập tức trả lời. Anh nhấc bản báo cáo lên, lật qua vài trang, ánh mắt vẫn sắc bén như thể đang đánh giá. Một khoảnh khắc trôi qua trong im lặng khi lên tiếng:

 

“Tốt.” Một từ đơn giản, nhưng trọng lượng nặng nề.

 

Eden nhạt, khoanh tay ngực. Cậu những gì , cần thêm lời khen ngợi công nhận nào nữa. Giọng nhanh chậm, nhưng một sự dứt khoát rõ ràng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-23-tre-con.html.]

 

“Giờ thì như sẽ rời khỏi đây.”

 

Fernando ngẩng đầu lên, ánh mắt như gì đó tối trong thoáng chốc, nhưng chỉ gật đầu, ý định giữ .

 

Eden đàn ông mặt, chờ đợi một phản ứng khác, một sự níu kéo dù chỉ là gián tiếp. gì. Sự lạnh lùng giống hệt như ngày đầu tiên họ gặp .

 

Cậu siết chặt bàn tay, hít sâu một , nhếch môi tự giễu:

 

“Vậy thì… tạm biệt, Bệ hạ.”

 

Cậu , bước thẳng. Không chần chừ, đầu .

 

Chỉ khi cánh cửa đóng , Fernando mới dừng , ngón tay chậm rãi gõ nhẹ lên trang giấy. Một tiếng khẽ vang lên, như thể chính cũng cảm thấy thú vị.

 

“Bệ Hạ …” Anh lẩm bẩm, khóe môi cong lên một chút, nhưng nhanh chóng thu như từng gì xảy .

 

Thực , Eden bao giờ gọi Fernando là “Bệ Hạ” khi chỉ hai . Trước đây, luôn dùng “Ngài” – một cách lịch sự và đúng mực, quá xa cách nhưng cũng chẳng hề thiết. Về , chẳng từ khi nào, Eden đổi sang gọi “Anh”. Không vì cố ý mật, mà đơn giản là thuận miệng, quen dần với việc xưng hô như . Mà Fernando cũng chẳng phản ứng gì, nên cứ thế mặc kệ, sửa nữa.

 

Vậy mà hôm nay, tất cả, Eden về với hai chữ “Bệ Hạ”.

 

________________________________

 

Sân bay nhộn nhịp, dòng qua ngớt, nhưng giữa đám đông, Eden vẫn nổi bật một cách hảo. Bộ outfit hôm nay của vẫn lấp lánh, vẫn mang thở của sự xa hoa và phong cách thời thượng. Một chiếc áo sơ mi lụa in hoạ tiết tinh xảo từ Versace, kết hợp với quần tailored pants vặn, cùng đôi loafer da bóng loáng của Gucci. Mái tóc vuốt gọn gàng, kính râm Cartier hờ hững sống mũi, cả toát lên khí chất kiêu kỳ lẫn .

 

Còn hành lý? Eden chẳng cầm gì cả. Hai chiếc vali đắt đỏ, một của Louis Vuitton, một của Rimowa, đều do trợ lý xách hết. Người duy nhất ung dung tay chính là .

 

Trợ lý bên cạnh, liếc Eden một cái, khẽ nhếch môi, giọng mang theo chút trêu chọc:

 

“Sao dạo thấy chăm chỉ thế? Không giống tí nào nhỉ?”

 

Eden đón câu hỏi nhưng chẳng mảy may để tâm, ánh mắt chỉ dừng bảng điện tử thông báo giờ bay. Cậu hờ hững đáp, giọng lười biếng nhưng kém phần đe dọa:

 

“Anh mà thêm một câu nữa thì đuổi việc ngay lập tức.”

 

Trợ lý bật , tiếp tục trêu chọc nữa nhưng vẫn lén Eden một cái. Cái kiểu dỗi hờn , chủ nhà giấu nổi.

 

Trợ lý vốn chỉ định trêu Eden một chút, nhưng ngờ thật sự ngẫm nghĩ về lời đó.

 

Eden im lặng vài giây, đột nhiên rút điện thoại , thao tác nhanh gọn màn hình. Trợ lý thấy động tác đó, khỏi tò mò:

 

“Cậu đang gì đấy?”

 

Eden trả lời ngay. Một lát , mới thản nhiên đẩy điện thoại về phía trợ lý, khóe môi cong lên đầy đắc ý:

 

“Đặt vé du lịch nghỉ dưỡng dài ngày. Không nữa.”

 

Trợ lý: “…”

 

Anh cúi xuống màn hình—chuyến kéo dài cả tháng trời, điểm đến là một resort cao cấp đảo tư nhân. Không cần hỏi cũng Eden book hạng sang nhất thể.

 

“Cậu mới việc mấy ngày thôi đấy.” Trợ lý buột miệng.

 

Eden ung dung đeo kính râm, giọng điệu lười biếng nhưng vô cùng hợp lý:

 

“Thì bảo là định việc cả đời ?”

 

Trợ lý nghẹn họng, suýt nữa thì bật thành tiếng.

 

“Cậu đúng là hết thuốc chữa .” Anh lắc đầu, Eden như thể đang một sinh vật lạ.

 

Eden chỉ nhún vai, hề nao núng. Cậu kéo cổ tay áo khoác, chỉnh sửa chiếc kính râm Dior sống mũi, dáng vẻ vẫn điềm nhiên như .

 

“Anh lắm thế. thêm nữa là khỏi cần trợ lý luôn đấy.”

 

Trợ lý hết chịu nổi, chỉ thể giơ hai tay đầu hàng. “Được, im.”  Eden như thế , thật sự nên . Cậu đúng là kiểu việc chăm chỉ một thời gian lập tức “bù đắp” cho bản bằng một kỳ nghỉ dài vô tận.

Loading...