Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 24: Rồng bay nhờ mây
Cập nhật lúc: 2025-03-02 14:27:11
Lượt xem: 252
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trợ lý bước nhanh , khuôn mặt đầy vẻ khẩn trương, chỉnh cổ áo như thể chạy vội đến mức quên cả thở.
“Diễn đàn Kinh tế Châu Âu sắp diễn ! Anh thể nghỉ dưỡng nữa!”
Eden đang thoải mái ngả ghế, đôi mắt vẫn còn mang vẻ lười nhác của một kẻ quyết định tạm biệt công việc để tận hưởng. Cậu chậm rãi nâng ly nước lên nhấp một ngụm, tỏ bận tâm.
“ nhớ là lịch trình của diễn đàn nào cả.”
Trợ lý nuốt khan, một giây còn lo lắng, một giây cảm thấy sắp nổi điên.
“Anh nghĩ còn quyền quyết định ? Hoàng gia xếp danh sách đại diện cho doanh nghiệp Anh ! Thư mời chính thức cũng gửi đến. Anh thể rút lui.”
Eden nhướn mày, nhưng vẫn tỏ vẻ quan tâm. Cậu dựa lưng ghế, vắt chéo chân, một tay nâng kính mát Dior sống mũi.
“Lạ thật đấy. Chẳng mỗi năm đều quyền tự quyết ? Ai dám tự ý thêm tên ?”
Trợ lý hít một sâu, cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng vẫn giấu sự gấp gáp.
“Là Hoàng gia Tây Ban Nha.”
Căn phòng bỗng dưng chìm một thoáng im lặng.
Eden chằm chằm trợ lý, gương mặt vẫn lộ rõ cảm xúc. đó, khẽ một tiếng.
“Thế thì từ đầu .”
Eden chắc chắn rằng Fernando sẽ bao giờ để yên. Kể cả khi trở về Anh, kể cả khi đặt một chuyến nghỉ dưỡng dài ngày, Fernando vẫn cách để lôi trở .
Và đây chắc chắn là cuối. Fernando luôn cách để gieo rắc rối cho , buộc cuốn những chuyện mà chẳng hề dính dáng. Eden hiểu rõ điều đó hơn ai hết.
Trợ lý liếc Eden một cái, chậm rãi :
“Lần , chỉ là một doanh nhân tham dự diễn đàn. Cậu chọn khách mời danh dự, cùng Nhà vua Tây Ban Nha.”
Eden khựng một giây, ánh mắt tối sầm xuống.
Eden nhíu mày, hiểu ngay ý của trợ lý. Cậu nghiêng đầu, hỏi, giọng đầy hoài nghi:
“Vậy là… cùng nhà vua, ư?”
Nói đến đây, dừng một chút, sửa , giọng điệu phần khó chịu hơn:
“À… là cùng , ư?”
Trợ lý khẽ chạm nhẹ vai Eden, nghiêng nhỏ, giọng nửa đùa nửa thật:
“Cẩn thận đấy. Đừng gọi mặt . Lỡ miệng là tù ngay.”
Eden nheo mắt, lườm trợ lý một cái, nhưng phản bác. Cậu quá rõ Fernando là ai, và cái vòng hào quang quyền lực lớn đến mức nào. cũng chính vì thế mà Eden càng thấy khó chịu.
dù khó chịu đến , Eden cũng thể gì khác. Đây là việc .
Không lựa chọn nào khác. Không đường lui.
Cậu chắc rằng Fernando sắp xếp thứ. Một khi lọt tầm mắt của nhà vua, thì dù , cũng chỉ thể theo con đường mà vạch sẵn.
___________________________
Diễn đàn kinh tế châu Âu diễn trong một gian lộng lẫy và trang nghiêm. Các nguyên thủ quốc gia, hoàng gia từ khắp nơi lục địa tụ hội, cùng vô doanh nhân tầm cỡ và những gương mặt danh giá nhất. Đông đúc đến mức nghẹt thở, nơi cũng tràn ngập những bộ lễ phục sang trọng, những ánh mắt sắc bén và những cuộc đối thoại mang tầm chiến lược.
đầu tiên, Eden cảm nhận rõ rệt một đặc ân mà giờ từng .
Eden bước mà thực sự để tâm đến chuyện đang nhà vua.
Lẽ , theo quy tắc hoàng gia, ai phép Fernando trong những sự kiện như thế . Eden thì chẳng quan tâm đến những quy định rắc rối đó. Cậu từng để ý đến nghi thức hoàng gia, cũng chẳng ý định học thuộc chúng. Chỉ là, khi Fernando khẽ nghiêng đầu, hiệu cho bước , Eden cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà theo.
Cậu sải bước thẳng qua hành lang trải thảm, lối dành riêng cho những nhân vật quan trọng nhất. Hai bên, lính hoàng gia nghiêm trang, ánh mắt sắc bén dõi theo từng động thái. Cậu cảm nhận những ánh từ những xung quanh, phần kinh ngạc, phần tò mò, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.
Còn Fernando? Fernando là để ý.
Ngược , từ vị trí phía , thể rõ từng động tác của Eden—bước chân nhẹ nhàng nhưng chẳng hề do dự, dáng vẻ ưỡn thẳng, bộ trang phục hàng hiệu lấp lánh ánh đèn sang trọng. điều khiến chú ý nhất những thứ hào nhoáng đó, mà là cái cách Eden vô tư , như thể chuyện chẳng gì sai trái.
Fernando theo bóng lưng , ánh mắt dần trở nên mềm mại. Eden trông như một con sóc nhỏ đầy kiêu ngạo, vô tư tiến lên mà nhận phía một con thú săn mồi mạnh mẽ hơn nhiều. Bình thường mà , với tính cách của , Fernando lẽ nhắc nhở, hoặc ít nhất là giữ Eden bên cạnh. đó, chỉ nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch lên.
Đáng yêu quá.
Thế là thôi, cũng chiều=)))
Và , Eden chứng kiến cảnh tượng mà lẽ cả đời cũng quên .
Những nhân vật danh giá nhất châu Âu—các nguyên thủ quốc gia, những hoàng quý tộc, những doanh nhân giàu nhất—đều cúi đầu khi ánh mắt họ chạm . Không vì , mà vì đang ngay phía .
Eden thoáng qua một vài gương mặt quen thuộc— những từng tỏ thái độ lạnh nhạt với , thậm chí buồn giấu sự khinh miệt. Thế mà giờ đây, họ cũng đang nghiêng đầu cúi chào. Những mà dù gặp cũng chỉ gật đầu qua loa, bây giờ chào hỏi một cách đầy cung kính.
Eden ngốc. Cậu rõ những cái cúi đầu dành cho , mà dành cho đàn ông phía . điều đó cũng thể đổi một sự thật—bây giờ, đang sánh vai cùng , đang bước trong thế giới của .
Khoảnh khắc , Eden nhận một sự thật thể chối cãi.
Hôm nay, đang hưởng những đặc ân mà giờ từng . Không vì mang họ Aragón, vì là một doanh nhân, mà vì đang cùng Fernando.
Rồng bay nhờ mây—đây chính là cảm giác . Eden hề thấy khó chịu.
Trái , chút thích thú.
Bàn đặc biệt đặt ở trung tâm hội trường, nơi mà tất cả những nhân vật quyền lực nhất đều . Chiếc bàn dài phủ khăn trắng tinh, đó là những bộ d.a.o nĩa bạc sáng loáng, những ly rượu vang đắt đỏ phản chiếu ánh đèn pha lê cao. Không khí tràn ngập sự sang trọng và sự hiện diện của những con thể quyết định vận mệnh cả một quốc gia.
Eden theo Fernando bước đến, dù thừa nhận, nhưng cũng cảm thấy chút căng thẳng. Không vì từng tham gia những sự kiện như thế , mà là vì chỉ đơn thuần là một doanh nhân đến để ngoại giao. Lần , xuất hiện bên cạnh Fernando, và điều đó một ý nghĩa khác.
Fernando kéo ghế xuống một cách tao nhã, đó sang Eden, ánh mắt mang theo chút châm biếm đầy ẩn ý.
“Thế nào?” Hắn dựa nhẹ lưng ghế, giọng điệu lười biếng nhưng khiến khác thể xem nhẹ. “Cảm giác cúi đầu dễ chịu ?”
Eden liếc một cái, miệng cong lên như thể nhưng chẳng chút ý nào. “Anh nghĩ từng thấy cúi đầu ?”
Fernando nhấc ly rượu vang lên, xoay nhẹ chất lỏng đỏ sẫm trong ly, vẻ mặt đầy hứng thú. “Chắc là .” Hắn chậm rãi đưa ly lên môi, ánh mắt vẫn rời khỏi Eden. “ là vì tiền, đúng ?”
Eden suýt nữa bật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-24-rong-bay-nho-may.html.]
Chết tiệt, đúng.
Những đây, mỗi cái cúi đầu nhận đều một cái giá. Một hợp đồng ký kết, một mối quan hệ duy trì, hoặc đơn giản là vì nhờ vả điều gì đó. , ai cúi đầu vì tiền. Không ai vì lấy lòng Eden Aaron, mà là vì sợ hãi hoặc tôn kính đàn ông đang bên cạnh .
Eden bĩu môi đầy khó chịu loạt câu chọc ghẹo của Fernando. Hắn lúc nào cũng , luôn cách khiến bực , nhưng chẳng thể gì ngoài việc “ngậm bồ hòn ngọt”.
Khi sự kiện chính thức bắt đầu, Eden nhanh chóng rơi trạng thái chán chường. Những bài phát biểu dài dòng, những con kinh tế khô khan, những lời hứa hẹn hợp tác như một bản nhạc ru ngủ. Đám ở đây vẻ hào hứng, nhưng đối với Eden, đây chẳng khác gì một cực hình.
Cậu chống cằm, ánh mắt lơ đãng . Một lúc , thể chịu nổi nữa, Eden bắt đầu nghịch ngợm. Ban đầu, chỉ dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn theo nhịp điệu ngẫu nhiên. Sau đó, chán hơn nữa, bắt đầu xoay xoay ly rượu, chạm d.a.o nĩa, lật qua lật chiếc dĩa bạc sáng bóng.
Fernando vẫn đang tập trung bài phát biểu phía , nhưng thể nào để ý đến bên cạnh cứ động đậy yên.
Chỉ một giây , Eden bất ngờ cảm nhận một lực giữ chặt cổ tay .
Cậu giật , sang, liền bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Fernando.
“Sao nghịch?” Giọng trầm thấp, mang theo chút trách mắng nhưng cũng ý ẩn giấu.
Eden xuống cổ tay nắm chặt, đó ngẩng lên, bĩu môi nữa. “ chán.”
Fernando khẽ nhướn mày. Hắn buông ngay, mà còn siết nhẹ một chút, như thể cảnh cáo. “Chán cũng yên.”
Eden thở hắt , ngả ghế, nhưng nghịch nữa. Chỉ là, bàn tay của Fernando vẫn chịu buông .
Eden chán nản xuống cổ tay , lúc mới để ý đến bàn tay của Fernando. Một bàn tay lớn, những ngón tay thon dài nhưng đầy sức mạnh. Da tay quá thô ráp, cũng mượt mà, mà mang theo dấu vết của một nắm trong tay quyền lực quá lâu.
Bàn tay … một cách kỳ lạ.
Eden thoáng dừng , đôi mắt vô thức dán chặt đó. Không hiểu , cảm giác bàn tay mang theo một sự áp chế vô hình. Nó chỉ đơn thuần là một bàn tay, mà là bàn tay của một vị vua.
Chán quá.
Eden chán quá.
Cậu chẳng còn gì để nghịch, mà bàn tay Fernando thì đang ngay mắt. Thế là, suy nghĩ gì nhiều, Eden đưa ngón tay lên chạm nhẹ những khớp xương mu bàn tay . Đầu ngón tay lướt qua từng đường gân mảnh, như thể đang khám phá một món đồ chơi mới lạ.
Fernando ngay lập tức cúi xuống .
Ánh mắt sâu thẳm, mang theo một tia khó hiểu. Eden vốn luôn nghịch ngợm, hết chọc phá đồ bàn, bây giờ đến cả tay cũng tha. Cảnh tượng thật buồn .
“Giờ nghịch cả tay ?” Giọng trầm thấp, như đang nhạt.
Eden giật , thoáng chớp mắt. Cậu xuống, phát hiện ngón tay vẫn đang đặt bàn tay Fernando.
“…À.”
Không thể tin .
Eden ở đây hai tiếng đồng hồ, hai tiếng dài đằng đẵng, mà cái diễn đàn kinh tế vẫn dấu hiệu kết thúc. Cậu những xung quanh thực sự đang lắng , nhưng với , từng câu từng chữ vang lên sân khấu đều biến thành những chuỗi âm thanh vô nghĩa. Chán quá.
Cực kỳ chán.
Eden suy nghĩ đến hàng trăm cách để thoát khỏi đây. Nếu vì hình tượng, lẽ trực tiếp chui xuống gầm bàn mà ngủ một giấc cho xong. mà, một nhân vật cả hội trường theo dõi mà thế thì đúng là quá mất mặt.
Cậu cần một cái cớ. Một cái lý do hợp lý để rời khỏi đây mà ai thể thắc mắc.
Vệ sinh.
Chính là nó.
Eden lập tức sang Fernando, lúc vẫn đang điềm nhiên lắng như thể thực sự hứng thú với những bài phát biểu. Cậu liếc một vòng hội trường, ghé gần, giọng nhỏ xuống đủ để ai khác thấy:
“ vệ sinh.”
Fernando khẽ nghiêng đầu, ánh mắt rời khỏi sân khấu, hướng về phía . Hắn gì ngay lập tức, chỉ chớp mắt một cái, như thể đang đánh giá xem Eden đang bày trò gì .
“… Bây giờ?”
Eden gật đầu chắc nịch. “Bây giờ.”
Fernando im lặng thêm một giây, đó chậm rãi ngả ghế, giọng mang theo chút chế giễu:
“Có cần cùng ?”
Eden lập tức cau mày, Fernando đầy khó chịu.
“Anh coi là bệnh nhân chắc? Một bệnh nhân mất luôn chức năng tự vệ sinh hả?”
Fernando bật khẽ, nhưng ánh mắt chẳng chút ý định buông tha. Hắn vẫn , như thể đang cân nhắc xem nên để rời .
Eden sốt ruột. Nếu cứ giữ thế , kế hoạch chuồn ngoài g.i.ế.c thời gian của sẽ phá sản mất. Cậu nghiêng , hạ giọng thêm chút nữa, giọng điệu nửa cầu xin nửa bực bội:
“ thực sự vệ sinh. Anh định bắt đây đến hết buổi đấy chứ?”
Fernando nhếch môi, gật đầu một cách chậm rãi, nhưng chẳng là đồng ý chỉ đơn thuần chọc tức . Cuối cùng, giơ nhẹ tay lên, hiệu cho một cận vệ gần đó.
Eden thấy thì sững .
“… Chờ . Anh định gì?”
Fernando đáp, chỉ liếc một cái sang cận vệ, giọng điềm tĩnh mà đầy quyền uy.
“Đưa .”
Eden trợn tròn mắt. “Khoan ! chỉ vệ sinh thôi mà! Có cần phái theo ?”
Fernando chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng đầu với vẻ thích thú.
“Em thể tự , nhưng nếu quá 5 phút mà , sẽ đích tìm.”
Eden nghẹn lời.
Cậu chằm chằm Fernando, cố tìm kiếm chút nhân nhượng trong ánh mắt , nhưng chỉ thấy vẻ trêu chọc pha lẫn cảnh cáo. Eden siết c.h.ặ.t t.a.y bàn, nghiến răng.
“… Được thôi. Tùy .”
Nói , Eden bật dậy, bước nhanh ngoài, cố tình như thấy tiếng khẽ phía . chỉ mới vài bước, thấy cận vệ theo sát ngay phía .
là thể thoát khỏi cái bóng của Fernando .