Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 26: Điều kiện
Cập nhật lúc: 2025-03-07 05:25:11
Lượt xem: 246
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Eden giật .
Cậu mải mê suy nghĩ đến mức nhận đang —chỉ đến khi một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt lấy vai , kéo dừng khi thể đ.â.m thẳng bức tường cẩm thạch lạnh lẽo phía .
“Em định thử độ cứng của bức tường ?”
Giọng trầm thấp quen thuộc vang lên ngay lưng.
Eden cứng trong một giây, mới nhận tình cảnh hiện tại. Cậu định tiếp mà đường, gần như suýt khiến bản trở thành trò trong một sự kiện quan trọng. Và cứu —ai khác ngoài Fernando?
Eden đầu , chạm ngay ánh mắt trầm lặng của đàn ông . Fernando đang , cái kiểu mà Eden ghét nhất— trách móc, giễu cợt, mà chỉ là sự quan sát chậm rãi, như thể thể thấu hết suy nghĩ trong đầu chỉ bằng một cái liếc mắt.
Cậu vội rũ mi xuống, che giấu cảm xúc.
“ đang suy nghĩ.” Eden cố vẻ thản nhiên, nhún vai. “Anh đấy, đôi khi trí tuệ quá xuất sắc cũng là một vấn đề.”
Fernando vẫn giữ nguyên bàn tay vai , chịu buông .
“Trí tuệ xuất sắc mà khiến em đ.â.m đầu tường thì đáng lo đấy.” Giọng vẫn đều đều, chẳng thể hiện nhiều cảm xúc, nhưng Eden một chút trêu chọc ẩn đó.
_________________________________
Eden tựa đầu ghế, ánh mắt lơ đãng ngoài cửa sổ máy bay. Bên ngoài là màn đêm sâu thẳm, những dải mây trôi chậm rãi cánh phi cơ, ánh đèn tín hiệu nhấp nháy đều đặn như một nhịp tim định. bên trong tâm trí , thứ hỗn loạn như một cơn bão hồi kết.
Từ khi bước lên máy bay, Fernando vẫn luôn điềm tĩnh, nhiều. Hắn dành phần lớn thời gian xem tài liệu, thỉnh thoảng trao đổi vài câu với trợ lý qua điện thoại, thể hiện đúng một hình ảnh của một vị vua hảo—kỷ luật, tập trung và quyền lực đến mức khiến khác nể sợ.
Eden thì .
Cậu tập trung nổi. Suốt cả chặng bay dài từ Mỹ về Tây Ban Nha, đầu óc Eden chỉ xoay quanh một ý nghĩ—Fernando.
Chính xác hơn, là thế nào để Fernando.
Nói một cách trắng trợn thì đang nghĩ cách để lợi dụng .
Cậu nhắm mắt , hình dung về viễn cảnh —một cuộc sống nơi thể thoải mái tận hưởng đặc quyền mà cần gì
“Eden Aaron”
Giọng trầm thấp vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Eden.
Cậu mở mắt.
Fernando đang , đôi mắt sắc lạnh để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Hắn hỏi gì thêm, chỉ gọi tên , nhưng chỉ thế thôi cũng đủ để Eden cảm thấy như bắt tại trận.
Bắt gặp trong chính suy nghĩ của .
Eden nhếch môi, cố gắng lấy bình tĩnh. Cậu vươn vai một cách lười biếng, vẻ như mới tỉnh ngủ. “Gì thế?”
Fernando im lặng một lúc, ánh mắt vẫn rời khỏi . “Em gì với ?”
Eden nhướng mày, trong lòng khẽ lạnh. Fernando sắc bén thật. may , Eden bao giờ là kẻ dễ thấu. Cậu nhẹ, ngả ghế.
“Không gì.”
Eden chống cằm, mắt hướng ô cửa sổ máy bay, nhưng trong đầu đang tính toán.
Cậu nhớ đến đống công việc đang chờ ở Anh—những bản hợp đồng ký, những cuộc họp tham gia, những rắc rối mà cha chắc chắn sẽ tự xử lý. Nếu bây giờ mà , sẽ cơ hội trốn nữa.
Mà thì việc.
Eden chán ghét cái cảnh trong văn phòng, đối mặt với những con và đống tài liệu dày cộp. Cậu chỉ thích cuộc sống tự do, thích những bữa tiệc xa hoa, những bộ đồ hàng hiệu và những cuộc gặp gỡ thú vị. Cậu kéo về cái guồng nhàm chán đó.
Thế thì ở Tây Ban Nha thêm một thời gian?
Cách duy nhất để trốn tránh là tìm một cái cớ hợp lý. Và Fernando… lẽ sẽ là lý do hảo nhất.
Eden nghiêng đầu, khẽ liếc Fernando, vẫn đang tập trung màn hình mặt. Để thể ở , tiên xin Fernando. xin bằng cách nào mới là vấn đề.
Eden xoay xoay chiếc nhẫn Cartier tay, hít một sang Fernando.
“Anh .”
Fernando phản ứng ngay lập tức. Anh vẫn giữ ánh mắt màn hình mặt, nhưng Eden thừa là thấy.
Eden nghiêng đầu, giả vờ suy tư một chút tiếp:
“ đang nghĩ… chắc về Anh ngay .”
Fernando cuối cùng cũng liếc mắt sang , ánh rõ cảm xúc. “Lý do?”
Eden nhún vai, bộ nghiêm túc: “ cảm thấy Tây Ban Nha khí hơn. nghĩ dị ứng với sương mù London. Ở đó nhiều khi trời âm u quá, dễ đau đầu.”
Fernando chằm chằm, im lặng trong vài giây. Eden vẫn giữ vẻ mặt tỉnh bơ, cố để lộ rằng bịa một lý do ngớ ngẩn.
Rồi, bất ngờ, Fernando khẽ bật . “Vậy nên em ở Tây Ban Nha?”
Eden gật đầu chắc nịch. “Phải, nghĩ nên dưỡng sức. Nhỡ đau đầu quá việc thì ?”
Fernando đáp ngay, nhưng Eden thể thấy trong mắt là sự giễu cợt rõ ràng. Fernando tin lấy một chữ, nhưng cũng chẳng vạch trần .
Cuối cùng, chỉ thản nhiên gật đầu. “Được thôi, ở .”
Eden ngẩn , nghĩ là Fernando đồng ý dễ dàng như thế. Cậu còn kịp nghĩ thêm vài lý do tào lao khác nữa.
Fernando dứt lời, Eden vui đến mức quên cả giữ cách. Trong một khoảnh khắc, nghiêng tới, mặt gần như chạm Fernando.
Khoảng cách chỉ còn vài centimet. Eden thể thấy rõ từng đường nét mỹ của đàn ông mặt—ánh mắt sắc bén, sống mũi cao, đôi môi mím nhẹ đầy kiên định.
Eden rạng rỡ, giọng điệu tràn đầy hứng thú. “Thế thì chuẩn cho một cái phòng thật . sẽ ở Tây Ban Nha để chơi, tiêu tiền, tận hưởng cuộc sống.”
Fernando khẽ nhướng mày, khóe môi cong nhẹ như thể điều gì đó thú vị lắm.
“ là trẻ con.” Anh , giọng điệu rõ là trách móc cưng chiều.
Eden cau mày, khó chịu mặt. “Trẻ con chỗ nào? trưởng thành .”
Fernando buồn đáp , chỉ liếc một cái cúi đầu tiếp tục xem tài liệu mặt.
Thái độ phớt lờ khiến Eden càng bực hơn. Cậu chống cằm, chằm chằm Fernando một lúc, bắt đầu dịch dần về phía , như thể nếu tiếp cận đủ gần thì sẽ để ý đến .
Fernando vẫn tập trung công việc, để mắt.
Eden chán nản, bĩu môi, nhưng cũng buồn ồn nữa. Cậu ngả ghế, khoanh tay, ánh mắt mơ màng ngoài cửa sổ, tiếp tục suy nghĩ về kế hoạch “ăn bám” hảo của .
______________________________
Eden nhíu mày, đưa điện thoại xa một chút khi giọng hét đầy kinh hãi của trợ lý vang lên từ đầu dây bên .
“Cái gì?! Anh trở về Anh trong 2 tuần nữa á?!”
Cậu chớp mắt, nhàn nhã đưa ly nước lên nhấp một ngụm, giọng điệu thản nhiên như thể chuyện chẳng gì to tát.
“Ừ, quyết định . Có vấn đề gì ?”
“Vấn đề gì á?!” Trợ lý gần như phát điên. “Anh công ty đang bao nhiêu việc ?! Bên đang chờ ký giấy tờ! Anh mà về là c.h.ế.t chắc!!”
Eden thở dài, lười biếng tựa lưng ghế. “Chuyện nhỏ thôi, cứ lo . còn bận nghỉ dưỡng.”
“Nghỉ dưỡng?! Anh đang cái quái gì ở Tây Ban Nha ?!”
Eden bên khung cửa sổ lớn của cung điện Tây Ban Nha, ánh mắt lơ đãng hướng khu vườn rộng phía xa. Cậu xoay xoay ly nước trong tay, khóe môi vô thức cong nhẹ khi trong đầu thoáng qua hình ảnh của một nào đó: “Có lo cho , khỏi cần lo.”
Bên trợ lý suýt thì ngất. “Anh—!!!”
Eden cúp máy xong liền nở một nụ đầy thỏa mãn. Cậu duỗi , tâm trạng thoải mái hơn bao giờ hết. Không cần trở về Anh, cần vùi đầu công việc— thứ đều hảo.
Eden nhấm nháp sự thư thái bao lâu thì điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ trợ lý hiện màn hình.
“ báo với ngài Aaron . Chuẩn tinh thần , chắc ngài sẽ gọi ngay bây giờ.”
Nụ môi Eden cứng đờ. Cậu chớp mắt, ngả ghế, thở dài đầy bất mãn. Phiền phức thật. Chắc chắn bố sẽ để yên chuyện .
Và , đúng như dự đoán.
Chưa đầy một phút , điện thoại của Eden sáng lên với một cuộc gọi đến. Ngài Aaron.
Eden hít sâu, chậm rãi đưa máy lên tai. khi kịp mở miệng, một giọng trầm thấp, nghiêm khắc vang lên, hề dư thừa một chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-26-dieu-kien.html.]
“Tại trở về Anh?”
Giọng điệu mang theo bất kỳ sự cáu kỉnh tức giận nào, nhưng chính sự lạnh lùng và kiệm lời khiến Eden cảm thấy áp lực gấp bội. Bố hỏi loanh quanh, cần giải thích dài dòng. Ông một câu trả lời trực tiếp.
Eden khựng . Nếu mà bây giờ lỡ miệng nhắc đến nghỉ dưỡng, thì coi như xong đời.
Bố bao giờ chấp nhận chuyện Eden ở chỉ để chơi bời. Nếu tha thứ, lý do duy nhất thể dùng chính là công việc.
Cậu hắng giọng, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn giấu sự lúng túng.
“Do… công việc riêng.”
Câu trả lời thốt , Eden tự tát một cái. Nghe quá đáng ngờ.
Đầu dây bên im lặng vài giây, một giọng trầm thấp, nghiêm khắc vang lên:
“Công việc gì?”
Chỉ hai từ ngắn gọn, nhưng khiến Eden toát mồ hôi lạnh.
Cậu đảo mắt suy nghĩ, lòng gào thét tìm một cái cớ hợp lý. Nếu là công việc liên quan đến Fernando thì chắc chắn bố sẽ truy hỏi quá nhiều. vấn đề là… công việc gì liên quan đến Fernando ?!
Eden nuốt khan, cắn răng bịa đại:
“Hợp tác đầu tư… với Hoàng gia Tây Ban Nha.”
Nói xong, chính cũng thấy hoang đường, nhưng còn cách nào khác.
Bố của Eden vẫn giữ nguyên giọng điệu lạnh lùng, chút d.a.o động.
“Người phụ trách phía Hoàng gia là ai?”
Một câu hỏi đơn giản nhưng đủ khiến Eden sặc nước miếng. Cậu lập tức chối quanh:
“Bây giờ tiện … Chút nữa, chút nữa con sẽ gửi thông tin .”
Đầu dây bên vẫn im lặng, khiến Eden toát mồ hôi. Cậu vội vã bổ sung:
“Con đang họp. Bố cứ đợi một chút, con sẽ gửi đầy đủ cho bố.”
Bố đáp ngay, nhưng Eden thể tưởng tượng ánh mắt nghiêm nghị của ông lúc . Và , vài giây, một câu chốt hạ khiến Eden ngất:
“30 phút nữa.”
Eden cứng đờ. 30 phút?! Cậu lấy một đối tác Hoàng gia để kiểm chứng đây?!
Eden từ vui vẻ chuyển sang hoảng loạn, đầu óc xoay như chong chóng. Bây giờ thì thật sự kẹt .
Chả nhẽ chạy đến năn nỉ Fernando hợp tác với gia đình ? Lôi thêm một dự án nữa mối quan hệ ? Hay là bịa một lý do nào đó vẻ hợp lý để ở ? mà, thẳng thắn mà , chuyện thì liên quan gì đến Fernando ?
Cậu cắn môi, chân vô thức dậm nhẹ xuống nền. Bình thường, trong thế giới của , thứ gì thì trao đổi. Nếu Fernando giúp, cũng đặt lên bàn một thứ gì đó xứng đáng.
Eden đồng hồ.
30 phút.
Cậu đúng 30 phút để nghĩ một cái giá đủ lớn để Fernando chịu giúp chót lọt .
Eden càng nghĩ càng rối. Fernando thiếu gì , đúng ? Tiền , quyền , sự nghiệp vững chắc, cần thêm bất cứ điều gì từ . Thế thì đổi chác kiểu gì đây?
Cậu bật khổ, tự thấy thật đúng là tự khó bản . mà nghĩ mãi cũng , thế thì chỉ còn một cách thôi.
Hỏi thẳng Fernando.
Eden hít sâu, bước nhanh khỏi phòng. Đã đến nước , nhất là cứ trắng luôn. Cậu Fernando giúp thì trả giá thế nào?
Và nếu Fernando gì, cũng sẽ chấp nhận.
…
Eden căng thẳng đến mức từng ngón tay cũng siết . Cậu hết những gì cần , đặt thứ lên bàn và chờ phán quyết từ Fernando.
Fernando dựa lưng ghế, ánh mắt trầm tĩnh , như đang cân nhắc điều gì đó. Một lặng kéo dài, khiến Eden cảm giác từng giây trôi qua đều như kéo dài vô tận.
Rồi Fernando cất giọng, chậm rãi nhưng đầy ẩn ý:
“Vậy ?”
Chỉ hai từ đơn giản nhưng khiến Eden càng hồi hộp hơn.
Fernando chống cằm, ánh mắt sắc bén hơn một chút. “Điều kiện gì cũng ?”
Eden nuốt khan. Cậu dứt khoát tuyên bố thế, giờ mà rút thì chẳng khác nào tự vả mặt .
“…Ừ.” Cậu gật đầu.
Fernando im lặng vài giây, bất ngờ nở một nụ . Nụ đó như thích thú, như chứa đựng một điều gì đó khó lường.
Anh nghiêng về phía , giọng điệu vẫn điềm nhiên nhưng mang theo một sức nặng khó cưỡng:
“Nếu em giúp em … thì từ giờ trở , chỉ cần gặp em, bất kể lúc nào, bất kể em đang ở , em cũng xuất hiện mặt .”
Eden ngớ . Cậu chớp mắt vài , chắc chắn nhầm.
Cái điều kiện quái quỷ gì thế ?
Cậu chuẩn tinh thần để một yêu cầu kiểu như hợp tác kinh doanh một thỏa thuận liên quan đến tài chính. cái … cứ như là một dạng khống chế .
Eden nuốt khan. “Anh nghiêm túc đấy ?”
Fernando dựa lưng ghế, khóe môi cong nhẹ. “Em nghĩ đang đùa?”
Eden mở miệng định phản bác, nhưng ánh mắt của Fernando khiến cứng họng. Không, cái tuyệt đối đùa.
Cậu cắn môi, cảm thấy điều kiện nguy hiểm một cách khó lường. … nếu từ chối, lấy lý do gì để tiếp tục ở đây?
Eden siết chặt ngón tay, trong đầu ngừng cân nhắc. Điều kiện quá đáng thật sự. nếu từ chối, sẽ xách vali về Anh ngay lập tức.
Cậu chậm rãi hít , ánh mắt d.a.o động Fernando. “Anh chắc chắn đấy ? ở cũng đến á?”
Fernando trả lời ngay. Anh lặng lẽ quan sát phản ứng của Eden, như thể đang chờ xem sẽ phản ứng thế nào cái bẫy . Rồi, với một sự ung dung đầy chủ ý, gật đầu. “ .”
Eden nuốt xuống một cục tức rõ nguyên nhân. “Thế lỡ lúc đấy bận thì ?”
Fernando nhướng mày, giọng điềm nhiên nhưng mang theo ý nhàn nhạt. “Em nghĩ sẽ gọi em lúc em thực sự bận ?”
Eden cứng họng.
là cái kiểu của Fernando. Không bao giờ hành động vô nghĩa. Không bao giờ gì mà mục đích. Nếu gặp , chắc chắn đó là thời điểm Fernando rằng Eden thể đến.
Eden mím môi. “Được . đồng ý.”
Fernando tỏ bất ngờ. Anh chỉ khẽ nghiêng đầu, khóe môi vẫn cong nhẹ như thể điều trong dự tính của . “Tốt.”
Eden thở dài. Sao tự nhiên cảm giác bán rẻ bản thế nhỉ?
…
Eden màn hình điện thoại, nơi cuộc gọi với bố kết thúc, mà vẫn thể tin nổi.
Thoát . Trót lọt .
Cậu chuẩn tinh thần để một tràng chỉ trích, thậm chí khi còn ép về nước ngay lập tức. Vậy mà bố … vui?
Không chỉ vui, mà còn vẻ hài lòng nữa. Lý do thì quá rõ ràng— xác nhận với ông ai khác chính là vua của Tây Ban Nha. Với một luôn coi trọng quyền lực và danh tiếng như bố , Fernando chắc chắn là một sự bảo chứng thể chối cãi.
Eden cạn lời.
Cậu thả xuống ghế, tay xoa xoa thái dương. Cứ tưởng sẽ vắt óc tìm đủ cách để trốn, ai ngờ chỉ cần một câu của Fernando, bố lập tức cho qua.
bây giờ, Eden mới bắt đầu nhận vấn đề thật sự.
Mình đổi một lời để bán luôn cả bản ?
Cậu nhớ điều kiện của Fernando, nhớ ánh mắt sâu thẳm của khi câu đó. Bất kể khi nào, bất kể ở , chỉ cần Fernando gặp, Eden mặt.
Eden rùng . Không đây là một vụ trao đổi lời là một cái bẫy nữa.