Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 28: Tôi muốn một vì sao
Cập nhật lúc: 2025-03-07 05:26:42
Lượt xem: 235
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một tuần trôi qua kể từ ngày Eden “bất đắc dĩ” trở thành chủ sở hữu của khu vườn hoa hoàng gia Tây Ban Nha. Mọi chuyện vẫn cứ hoang đường như —Valentine, nhận một bó hoa, còn nhận nguyên một khu vườn rộng hàng chục héc-, trị giá đến vài nghìn tỷ đô.
Càng nghĩ, Eden càng cảm thấy khó hiểu. Cậu thậm chí còn yêu của Fernando. Hai từng xác nhận bất cứ điều gì. Cậu còn là con trai. Fernando vẫn thản nhiên tặng món quà mà hề chút do dự nào.
Trong suốt một tuần qua, Eden ghé thăm khu vườn. Không vì ghét nó—thực tế, khu vườn , đáng giá—mà vì thừa nhận rằng kéo một mối quan hệ mập mờ mà ngay cả bản cũng định nghĩa .
Thế nhưng, dù , việc sở hữu khu vườn trở thành một thực tế. Và điều đó đồng nghĩa với việc thể vờ như nó tồn tại.
Trợ lý bước , thấy Eden ghế với vẻ mặt chẳng chút sức sống nào, liền cau mày hỏi:
“Sao trông ủ rũ ?”
Eden thở dài, chống cằm. “ mới sở hữu một vườn hoa.”
Trợ lý chớp mắt, bật một câu hỏi đầy nghi hoặc: “Vườn hoa nào? Anh mới mua trang trại hoa hả?”
Eden liếc trợ lý một cái, giọng chậm rãi như thể chính cũng tin câu chuyện của . “Vườn hoa hoàng gia ở Tây Ban Nha. Tự nhiên Fernando cho sở hữu. Hôm Valentine.”
Trợ lý khựng . Một giây. Hai giây. Rồi trợ lý mở to mắt, miệng lẩm bẩm như đang cố xác nhận thông tin thấy. “Anh là… nhà vua Tây Ban Nha… tặng một khu vườn… đúng ngày Valentine?”
Eden gật đầu.
“Wow…” Trợ lý há hốc mồm, đó ánh mắt như sáng lên vì nhận điều gì đó. “Hóa là như !”
Eden nhíu mày. “Như là như thế nào?”
Trợ lý khoanh tay, nghiêng đầu Eden với vẻ mặt khó hiểu. “Thì… tặng nguyên cả một vườn hoa, một khu vườn thuộc sở hữu hoàng gia, đúng ngày Valentine. Sao mặt cứ như đưa đám ?”
Eden lắc đầu, nhắm mắt như thể đang cố gắng lý giải chuyện một nữa. “Vì hiểu.”
Trợ lý bật khẽ. “Về khía cạnh tình cảm mà… Anh nghĩ xem, ai tặng một khu vườn trị giá hàng nghìn tỷ đô cho một tình cảm ?”
Eden vẫn cau mày, rõ ràng đồng ý với suy luận đó. “Không như thế.”
Trợ lý nhướn mày , khoanh tay ngực, đầy vẻ chắc chắn. “Thế theo thì là như thế nào?”
Eden im lặng trong vài giây. Cậu cũng chẳng đáp án rõ ràng. Nếu là vì công việc, thì chuyện chẳng liên quan gì đến công việc cả. Nếu là vì xã giao, thì chẳng ai tặng nguyên một khu vườn hoàng gia trị giá hàng nghìn tỷ đô chỉ để “xã giao” cả. nếu là vì tình cảm… thì thể nào, đúng ?
Cậu khẽ lắc đầu, vẫn cố phủ nhận. “Chắc là… như nghĩ .”
Trợ lý bật một tiếng, ánh mắt như thể đang một cố tình chịu hiểu. “Biết . Chắc chắn là như .”
Eden siết chặt ngón tay, hít một sâu để giữ bình tĩnh, nhưng giọng còn kiên nhẫn nữa. “Không. Phải. Như. Thế.”
Trợ lý , đầy vẻ đắc ý. “Anh cáu lên gì? sai .”
Eden đặt mạnh tờ tài liệu xuống bàn, trừng mắt trợ lý. “ bảo !”
Trợ lý vẫn thản nhiên như , khoanh tay dựa bàn, ánh mắt đầy ẩn ý. “Ừ, cứ tin . mà, nhé, ngày sẽ tự thừa nhận với thôi.”
Eden cau là thế, nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn những lời của trợ lý.
Fernando thực sự ý gì với ?
Ý nghĩ cứ bám lấy Eden mãi buông. Bình thường, Fernando khó đoán, ít khi để lộ cảm xúc, nhưng nếu xét những gì xảy … một vườn hoa mười mấy hecta, một địa điểm hoàng gia bí mật, một buổi hòa nhạc mang ý nghĩa bày tỏ tình cảm trong truyền thống Tây Ban Nha… tất cả những thứ đều giống những gì Fernando với khác.
Eden chống cằm, mắt khẽ nheo đầy suy tính. Nếu thật sự Fernando ý với , thì … sẽ đồng ý yêu cầu của ?
Vậy là giờ Eden nhõng nhẽo đòi một thứ gì đấy thật Fernando vẫn chiều theo ?
Cậu nghiêng , liếc trợ lý đang bên cạnh. “Gọi điện cho bên Hoàng gia Tây Ban Nha. chuyện với nhà vua.”
Trợ lý nhướng mày đầy ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu, nhanh chóng bấm liên lạc với hoàng gia Tây Ban Nha.
Eden ngả ghế, khoanh tay ngực, chờ đợi. Tim đập nhanh một chút— vì căng thẳng, mà vì tò mò. Nếu bây giờ đòi một thứ gì đó thật, một yêu cầu vô lý, Fernando liệu đồng ý ?
Chỉ vài giây , đầu dây bên bắt máy. Giọng trầm thấp, quen thuộc vang lên:
“Em gọi ?”
Eden cong môi, mắt sáng lên một tia giảo hoạt. Cậu chậm rãi cất giọng:
“ một thứ.”
Fernando im lặng một thoáng, hỏi, vẫn là giọng điệu bình thản :
“Thứ gì?”
Eden gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, giả vờ cân nhắc. Cậu thử xem rốt cuộc Fernando giới hạn . Vậy nên, vì đòi một thứ xa xỉ quyền lực, Eden quyết định chọn một thứ… vô lý.
Cậu hắng giọng, nghiêm túc : “ một ngôi .”
Đầu dây bên im bặt.
Eden nhịn , chờ phản ứng của Fernando. Cậu tưởng đối phương sẽ nhạo , hoặc hỏi xem sốt . .
Fernando chỉ bình tĩnh hỏi : “Loại nào?”
Eden chớp mắt. ”…Hả?”
Fernando vẫn giữ giọng điệu bình thản, như thể đây là một cuộc đàm phán nghiêm túc. “Ý là, em một ngôi thật ngoài vũ trụ, chỉ là một ngôi đặt tên theo em?”
Eden mở miệng định phản bác, nhưng im bặt. Cậu vốn chỉ thử giới hạn của Fernando, ngờ đối phương đáp theo cách . Một cảm giác khó tả len lỏi trong lòng—bất ngờ, khó hiểu, và chút… hồi hộp.
Fernando thật sự định đáp ứng ?
Eden nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên đầy tinh quái.
“Vậy nếu là một ngôi thật ngoài vũ trụ thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-28-toi-muon-mot-vi-sao.html.]
Cậu tưởng Fernando sẽ bực hoặc ít nhất cũng sẽ buông một câu đùa cợt, nhưng — vẫn điềm tĩnh như thể đang cân nhắc một yêu cầu hợp lý.
“Vậy thì sẽ mất một chút thời gian.” Fernando đáp, chậm rãi, như thể yêu cầu một bữa tối cao cấp chứ một thứ bất khả thi. “ nếu em kiên nhẫn, thể tìm cách.”
Eden suýt thì bật . Cậu dựa , mắt sáng rỡ đầy khiêu khích. “Chà, thế thì tiếc quá. là thiếu kiên nhẫn đấy.”
“ .”
Chết tiệt. Sao đáp trơn tru như chứ? Eden cảm giác như đào một cái bẫy, tự rơi đấy luôn.
Eden nhướng mày, khoanh tay . “Thế khi nào ?”
Cậu chỉ định đùa thôi, ai mà ngờ Fernando thản nhiên đáp:
“Cho một tuần.”
Eden đơ mất ba giây. ”…Anh nghiêm túc đấy ?”
Fernando nghiêng đầu, nét mặt chẳng lấy một tia bông đùa. “ từng đùa với em chuyện gì cả.”
Cậu c.h.ế.t lặng. Một tuần? Một tuần để mang về một ngôi ? Đùa ? Không lẽ Fernando tính mua luôn cả trạm gian quốc tế cho lên hốt đại một cục thiên thạch về chắc?
Eden bỗng dưng thấy hoảng. ”…Khoan , chỉ đùa thôi.”
“ .”
…Biết mà vẫn đồng ý á?
Eden chống tay lên cằm, ánh mắt đầy suy tính. Cậu xác nhận một chuyện—Fernando sẽ chiều vô điều kiện, bất kể thứ đòi hỏi điên rồ đến mức nào.
Vậy thì…
Eden ngả ghế, thở một nhẹ nhõm nhưng vẫn quên trêu chọc: “Thôi, bây giờ một chuyến nghỉ dưỡng dài ngày. Anh thể giúp ?”
Bên đầu dây im lặng vài giây. Rồi Fernando đáp, gọn lỏn.
“Được.”
Eden chớp mắt. “…Nhanh thế?”
Fernando gì, chỉ thấy tiếng hiệu cho trợ lý sắp xếp ngay. Hắn thản nhiên như thể đang xử lý một chuyện nhỏ nhặt, chút do dự.
Eden sững . Cậu Fernando quyền lực đến mức nào, nhưng cái cách đồng ý yêu cầu của mà cần suy nghĩ vẫn khiến chút… bối rối.
“…Anh định hỏi ?” Cậu nhướng mày.
Fernando nhàn nhạt đáp: “ nghĩ em chỉ thử xem từ chối em .”
Eden nghẹn lời.
…Hắn thấu nhanh luôn á?
Eden siết chặt cây bút trong tay, mắt đảo nhẹ sang hướng khác dù rõ Fernando chẳng thể thấy phản ứng của qua điện thoại.
“Anh tự tin ghê nhỉ…” Cậu lầm bầm, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay bắt đầu gõ nhẹ lên bàn một cách vô thức.
Fernando khẽ. “Vậy đúng ?”
Eden bực bội cắn môi. “Không !”
“Vậy em thực sự nghỉ dưỡng ?” Giọng vẻ thích thú, rõ ràng là đang trêu .
Eden ngả , kéo dài giọng: “…Ờ thì, giờ đòi chắc cũng lo chứ gì?”
“Tất nhiên.” Fernando đáp ngay, cần suy nghĩ.
Eden cứng họng. Được . Hắn chiều thật. cái cảm giác … lạ quá ?!
Eden im lặng trong phòng, tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại, cảm giác tò mò khó chịu khi nghĩ đến câu hỏi sắp hỏi. Đầu óc xoay vần với suy nghĩ về việc việc nữa, sống thoải mái, bận tâm về công ty, chỉ cần hưởng thụ những thứ mà cuộc sống mang .
“Nếu bây giờ việc nữa thì ?” Cậu , giọng lơ đãng nhưng đầy ẩn ý. “Anh thể nuôi ?”
Đầu dây bên im lặng một lúc, khiến Eden thể đoán phản ứng của Fernando. Cậu cảm thấy một chút thách thức trong câu hỏi của , nhưng thể phủ nhận cái cảm giác thích thú khi đặt một yêu cầu như .
“Em sống như một công chúa ?” Fernando hỏi , giọng trầm, nhưng thể giấu sự tò mò.
Eden nghiêng đầu, cố gắng để lộ sự ngại ngùng trong giọng . “Tại ? Chẳng lẽ nuôi nổi ?”
Hắn khẽ một nữa, nhưng âm điệu chút gì đó ấm áp, như thể đang cố gắng kiềm chế một nụ . “Nuôi em thì thành vấn đề. em sẽ gì khi công việc?”
Eden nhún vai, mắt lấp lánh, như thể chuẩn một câu trả lời. “ sẽ du lịch. Lâu lâu về thăm một chút.”
Câu trả lời tiếp theo khiến Eden giật , như một cái tát nhẹ ý tưởng ban đầu của .
“Vậy thì nuôi nữa.” Fernando , giọng điệu lơ đãng nhưng cái gì đó như cố tình khó.
Eden ngớ một chút, kịp phản ứng ngay. Cậu đang chuẩn cho những câu trêu đùa tiếp theo, nhưng , Fernando để cho cơ hội.
“Giờ bận . Nói chuyện .” Fernando dứt khoát, giọng đầy lạ lẫm, như thể hết kiên nhẫn.
Tiếng tít tít của điện thoại tắt lịm, nhưng ngay lập tức, trợ lý chịu im lặng mà lao như một cơn bão.
“Thực sự là thấy ! Nhà vua thích ! !” Trợ lý hô lớn, giọng như thể phát hiện một bí mật động trời.
Eden chỉ khẽ nhăn mặt, lắc đầu với sự chán nản. Cậu thèm trợ lý, ánh mắt lơ đãng, như thể đang cố gắng tránh né một thứ gì đó phiền phức. Trong đầu, Eden nghĩ thầm: “Anh cứ tưởng là thần Cupid , thích b.ắ.n ai thì bắn, tự cho cái quyền mai mối ?”
Cảm giác khó chịu tăng lên khi trợ lý cứ tiếp tục huyên thuyên. Cậu chỉ một chút yên tĩnh và những lời kiểu như thế nữa. một phần trong Eden vẫn thể bỏ qua suy nghĩ về những gì xảy với Fernando. Cậu thể phủ nhận sự lôi cuốn và sự đặc biệt trong hành động của nhà vua, dù ý định gì, vẫn thể thoải mái sự quan tâm .
“ , cảm ơn.” Eden cắt ngang, giọng chút mệt mỏi, còn sức để thêm nữa.
Trợ lý ngẩn , hiểu vì thái độ của Eden đổi nhanh chóng như , nhưng chỉ im lặng, dám thêm lời nào.