Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 29: Bị đuổi

Cập nhật lúc: 2025-03-09 06:32:04
Lượt xem: 271

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù từ khi trở về từ Tây Ban Nha, Eden vẫn xuất hiện ở công ty, vẫn tham gia các cuộc họp, nhưng một sự thật thể chối bỏ: buông thả bản . Đêm nào cũng ngoài, 11, 12 giờ khuya mới về, thậm chí những hôm chẳng thèm nhà. Những bữa tiệc xa hoa, những hội nhóm kín, những địa điểm giải trí nổi tiếng—Eden đều mặt. Như thể đang bù đắp thời gian “giam cầm” bởi những trách nhiệm mong .

 

Hôm nay cũng là một ngày như thế. Đêm khuya, ánh đèn thành phố lấp lánh phản chiếu qua tấm kính lớn của quầy bar. Eden dựa lưng ghế, ly cocktail trong tay sóng sánh ánh màu hổ phách ánh đèn vàng. Cậu đang lười biếng lướt qua tin nhắn điện thoại thì màn hình sáng lên—Ba.

 

Eden khựng trong một giây. Đã lâu cha gọi cho , gần nhất cũng là khi còn ở Tây Ban Nha. Khi đó, giọng điệu của ông vẫn trầm , hỏi han ngắn gọn, trách cứ cũng biểu lộ quá nhiều cảm xúc. thì ?

 

Cậu nhếch môi, đặt ly xuống bàn, chậm rãi đưa điện thoại lên tai. Giọng mang theo chút lười biếng và thờ ơ quen thuộc.

 

“Ba?”

 

Giọng trầm nhưng mang theo sự lạnh lùng cắt qua khí:

 

“Từ khi trở về từ Tây Ban Nha, con gì, Eden?”

 

Eden nheo mắt, dựa lưng ghế, môi vẫn giữ nguyên nét nhàn nhạt. “Cha quan tâm đến chuyện từ bao giờ ?”

 

Một lặng ngắn. Khi cha cất giọng trở , âm sắc càng thêm sắc bén.

 

“Con nghĩ quan sát ? Ngày nào cũng sớm về khuya, hôm còn thèm về nhà. Không kỷ luật, quy củ, sống như thể cả thế giới chỉ xoay quanh những cuộc vui của con. Nếu con cần một gia đình, thì từ nay đừng về nữa.”

 

Cổ tay Eden siết , ánh mắt cũng trầm xuống một chút, nhưng vẫn cắt ngang.

 

“Tất cả các thẻ của con sẽ khóa. Mọi khoản tín dụng, tài sản tên con, tất cả sẽ đóng băng ngay từ giây phút . Tất cả bất động sản, một nơi nào dành cho con ở . Con tự do? Được thôi. Tự sống , tự kiếm tiền . Tự lo cho bản .”

 

Từng câu từng chữ rơi xuống như lưỡi d.a.o sắc lạnh, chỗ cho sự phản kháng.

 

“Eden, nếu con cần về nhà nữa, thì cũng cần về thật.”

 

Eden chằm chằm mặt quầy bar, nhịp tim trầm xuống một nhịp. Không từng nghĩ đến việc cha trách mắng, nhưng ngờ đến mức —cắt đứt ơi bộ nguồn lực của , gạch tên khỏi quyền lợi tài chính mà gia đình trao.

 

Cậu mở miệng, định gì đó, nhưng chỉ bật . Giọng khẽ khàng, chút ấm áp nào.

 

“Nghiêm túc đến ?”

 

Bên điện thoại hề sự do dự. “Ta từng chơi với con.”

 

Tín hiệu cắt đứt. Cuộc gọi kết thúc, mang theo một sự tĩnh lặng kỳ lạ giữa những âm thanh ồn ào của quán bar. Eden yên vài giây, ngón tay vẫn đặt màn hình điện thoại tắt. Cảm giác đầu tiên xuất hiện là hoảng loạn, mà là một sự trống rỗng vô hình.

 

Vậy là thật .

 

Eden đưa tay lên trán, khẽ nhắm mắt . Hơi thở chậm rãi nhưng nặng nề hơn thường lệ. Trong giây phút , mới thực sự nhận lẽ cha đúng.

 

Những ngày qua, thật sự quá buông thả. Không điều gì sai trái, cũng gây scandal gì nghiêm trọng. Chỉ đơn giản là sống một cách quá tùy ý, quá thoải mái với bản .

 

Đi vẫn , những cuộc họp vẫn tham gia, nhưng thời gian còn ? Tất cả đều dành cho những bữa tiệc, những cuộc vui vô nghĩa. Hết quán bar, đến các buổi gặp gỡ bạn bè. Hết ly rượu , đến bàn tiệc khác. Chẳng gì là sai cả—nhưng cũng chẳng gì là đúng.

 

Cậu trốn tránh trách nhiệm, nhưng cũng chẳng thực sự nghiêm túc với cuộc sống của chính . Và lẽ, cha thấy rõ điều đó từ lâu.

 

Eden khẽ , một nụ nhạt nhẽo và phần tự giễu. Cậu từng nghĩ rằng, dù nữa, thì gia đình vẫn là nơi chờ đợi trở về. , cha thực sự đóng cánh cửa . Không là một lời đe dọa, mà là một sự thật quyết định.

 

Bị cắt đứt tất cả nguồn tài chính. Không thẻ, tài sản, nơi ở. Cậu sẽ gì đây?

 

Eden thở dài, cầm lấy điện thoại và nhanh chóng lướt qua danh bạ. Trong danh sách dài dằng dặc những cái tên, tìm kiếm một thể tin tưởng ngay lúc . Không những kẻ chỉ quen tiệc tùng, những chỉ đến khi còn mang danh con trai của một gia tộc giàu —mà là một bạn thực sự.

 

Màn hình dừng ở một cái tên quen thuộc. Eden chần chừ mà bấm gọi.

 

Tiếng chuông vang lên vài giây khi đầu dây bên bắt máy.

 

“Gì , Eden? Muộn thế còn gọi, đừng rủ đấy nhé.”

 

Eden dựa lưng ghế, tay xoa nhẹ trán, giọng điệu mang theo chút mệt mỏi hiếm thấy. “Không … Chỉ là đêm nay tao cần một chỗ ngủ. Bố tao cắt hết .”

 

Đầu dây bên im lặng vài giây, rõ ràng ngờ tới câu trả lời . “Khoan… Ý mày là ? Bị cắt thật á?”

 

“Ừ, theo đúng nghĩa đen. Tất cả các thẻ, tất cả bất động sản. Tao một nơi nào để ở hết.”Eden bật khẽ, nhưng chút vui vẻ nào trong đó. “Cho nên, tối nay tao qua chỗ mày, nhớ mở cửa.”

 

Bạn bên thở dài. “Mày đúng là… Thôi , qua . tao cảnh báo , đừng mong chờ giường êm nệm ấm gì đấy.”

 

Eden nhếch môi. “Chỉ cần chỗ để ngủ là .”

 

Cuộc gọi kết thúc. Eden ném điện thoại lên bàn, ngửa đầu lên trần nhà. Vậy là đêm nay chính thức còn nhà để về nữa.

 

 

Căn phòng nhỏ hơn nhiều so với những gì Eden từng quen thuộc. Không trần cao rộng rãi, cửa sổ lớn với rèm lụa đắt tiền, cũng chẳng giường king-size mềm mại như ở nhà. Thay đó, một căn phòng đơn giản với ánh đèn vàng dịu, một chiếc giường đủ cho một , và những đồ đạc bình thường như bao căn hộ khác.

 

Eden xuống, thử xoay , nhưng ngay lập tức nhận vấn đề—giường quá nhỏ. Mỗi khi trở , mép giường dường như ngay sát , chẳng còn gian để lăn lộn như . Đệm cũng quá êm, lớp lông vũ dày như giường ở biệt thự. Cảm giác chút cứng, chút xa lạ.

 

Cậu mở mắt, trân trân lên trần nhà. Cảm giác thật sự… khó chịu.

 

Bình thường, dù du lịch ở , Eden cũng đều ở trong những khách sạn xa hoa, giường ngủ luôn là loại nhất. Đây là đầu tiên thực sự trải qua một đêm với điều kiện thoải mái như thế .

 

Eden thở dài, trở nữa, nhưng ép sát tường. Cậu nhắm mắt, cố gắng phớt lờ thứ và ngủ tiếp. sự bức bối vẫn còn đó—cảm giác gian chật hẹp, cảm giác thiếu quen thuộc, và hơn hết, cảm giác vứt bỏ một cách .

 

Ngày đầu tiên của cuộc sống “tự lập” hề dễ chịu chút nào.

 

_________________________

 

Sáng hôm , Eden lê bước công ty với một bộ dạng mà chính cũng thấy trong gương.

 

Chiếc sơ mi đang mặc rộng hơn một chút so với cơ thể, chất vải cũng loại cao cấp mà thường dùng. Bộ vest kèm thì nhăn nhúm, rõ ràng ủi phẳng phiu như khi. Đôi giày thì hợp với cả bộ đồ, vì đơn giản là bạn chẳng đôi nào phù hợp để cho mượn.

 

Eden cảm giác bản như một kẻ bước từ một đêm tiệc tàn, đủ thời gian để chỉnh trang, nhưng vẫn . thực tế, đây là bộ đồ nhất mà thể xoay xở trong tình huống .

 

Cậu bước văn phòng, vẫn giữ dáng vẻ như chuyện gì xảy , nhưng sự thật là chẳng cả. Cảm giác quần áo của chính để mặc, chỗ ngủ thoải mái, còn cuộc sống xa hoa như —tất cả đều dội xuống như một cú tát thực tế.

 

Cửa văn phòng mở , Eden ngay lập tức đối diện với hình ảnh của Theodore.

 

Theodore gì ngay. Cậu chỉ Eden, ánh mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứa một sự cảnh cáo ngầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-29-bi-duoi.html.]

 

Không cần hỏi, Theodore hết. Cậu Eden đuổi khỏi nhà, Eden còn quyền sử dụng bất kỳ tài sản nào của gia đình, Eden mượn quần áo của khác chỉ để sáng nay. Theodore tỏ ngạc nhiên thương hại.

 

Cậu đặt bút xuống, tựa lưng ghế, ánh mắt rời khỏi trai . Không một lời chế giễu, cũng sự quan tâm quá mức. Chỉ một sự nhắc nhở thầm lặng rằng: Anh tự đẩy đến mức .

 

Eden đó, cảm nhận rõ ràng bầu khí áp lực mà Theodore tạo . Dù em gì, nhưng ánh mắt đủ khiến Eden tránh .

 

Theodore gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng hề nhẹ nhàng. “Anh tự , thì tự chịu.”

 

Nghe Theodore , Eden chỉ nhún vai, tựa cửa, giọng điệu vẫn ung dung như thể chẳng chuyện gì quá nghiêm trọng. “Khi nào em trưởng thành như thì em sẽ hiểu.”

 

Câu mang ý đùa cợt, cũng vẻ phản kháng. Nó chỉ đơn giản là một câu khẳng định nhẹ nhàng, như thể Eden chẳng xem tình huống hiện tại là vấn đề gì lớn lao.

 

Theodore vẫn giữ ánh mắt quan sát, đáp ngay. Cậu Eden từ lâu quen với cuộc sống tự do, chẳng bao giờ để tâm đến chuyện gì quá nặng nề. Dù cắt hết tài sản, đuổi khỏi nhà, Eden vẫn thể tìm cách sống theo cách của .

 

“Vậy ?” Theodore nhạt, ánh mắt tin tưởng. “Anh trưởng thành theo kiểu nào ? Đi chơi thâu đêm, để đuổi khỏi nhà? Nếu đó là định nghĩa của về ‘trưởng thành’, thì thôi, em cần .”

 

Eden bật , như thể câu của Theodore chẳng chạm đến chút nào. “Thế thì . Vì trưởng thành theo kiểu của , chắc chắn hợp với em .”

 

Theodore im lặng trong một giây, thêm lời nào, chỉ dậy, đóng tài liệu một cách gọn gàng.

 

Khi ngang qua Eden, dừng thoáng chốc, thẳng trai, nhưng giọng thì rõ ràng, mang theo một chút lạnh nhạt:

 

“Anh trẻ con quá. Hy vọng là tìm một phụ nữ đủ rộng lượng để chịu sự trẻ con đó của .”

 

Nói xong, Theodore bước , đầu .

 

Eden theo, khóe môi nhếch lên, nhưng phản bác gì. Cậu chẳng ý định giải thích chứng minh bất cứ điều gì với em trai . Nếu Theodore nghĩ , thì cứ để nghĩ .

 

, Eden bao giờ cần ai rộng lượng với cả.

 

Eden bĩu môi, lắc đầu nhẹ, đúng là chán thật.

 

Cuộc sống khi tiền, nhà, xe sang siêu xe, còn những căn biệt thự xa hoa thẻ đen bạc tỷ—chỉ còn công việc và một cuộc sống bình thường, đơn giản đến mức khiến khó chịu.

 

__________________________

 

Eden bước khỏi phòng việc thì trợ lý của —một luôn nhanh nhạy với tin tức—ghé sát , hạ giọng thì thầm tai:

 

đuổi khỏi nhà, đúng ?”

 

Eden liếc mắt qua, nhướn mày đầy thờ ơ. Cậu bất ngờ khi tin tức lan nhanh như . Trong thế giới của những giàu và quyền lực, bí mật nào giữ lâu.

 

Cậu nhạt, giọng điệu lười biếng nhưng hề né tránh. “Chà, tin tức lan nhanh thật. ‘đuổi’, mà là ‘tạm thời rời khỏi”

 

Trợ lý Eden một lúc, cũng chỉ nhún vai. “Vậy bây giờ định sống kiểu gì?”

 

Eden khẽ hừ một tiếng, đút tay túi quần, bước một cách ung dung. “ sẽ sống như một bình thường. Đã đến lúc trải nghiệm .”

 

Trợ lý nên nên lo lắng.

 

Trợ lý khoanh tay, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý, giọng điệu chắc nịch:

 

chắc chắn là sẽ thể sống nổi .”

 

Eden dừng bước, sang trợ lý với ánh mắt khó chịu, thậm chí chút căm phẫn. Cậu từng thích đánh giá thấp, càng thích cái kiểu như thể nắm chắc phần thắng .

 

“Tại như thế?” Eden hỏi, giọng trầm xuống.

 

Trợ lý nhún vai, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt thì đầy hiểu . “Vì là kiểu thể sống như . Không tiền, nhà, siêu xe, xa hoa… Anh nghĩ thể chịu bao lâu?”

 

Eden nheo mắt, rõ ràng vui với nhận định . khi kịp phản bác, trợ lý nghiêng đầu, mỉm đầy ẩn ý:

 

một gợi ý cho .”

 

Eden khoanh tay, trợ lý đầy hoài nghi. “Gợi ý gì? Đừng là mua xổ đánh bạc đấy nhé.”

 

Trợ lý bật , lắc đầu. “ ngốc đến mức khuyên dựa may rủi. cũng khác lắm.”

 

Eden nhíu mày. “Nói thẳng .”

 

Trợ lý nghiêng đầu, ánh mắt đầy tinh quái. “Anh nghĩ nếu tìm một ai đó để bao nuôi ?”

 

Eden sững trong một giây, ngay lập tức nheo mắt đầy nguy hiểm. “Anh nghĩ sẽ ‘kẻ bao nuôi’ ?”

 

Trợ lý nhún vai, đầy trêu chọc. “Không hợp ? Đẹp trai, quyến rũ, từng sống xa hoa, giỏi ăn . Chỉ cần chọn đúng , sẽ lo chuyện tiền bạc nữa.”

 

Eden siết chặt quai hàm, ánh mắt tối . “Anh c.h.ế.t ?”

 

Trợ lý bật , nhanh chóng lùi một chút để tránh ánh mắt sắc bén của Eden, nhưng vẫn quên châm chọc thêm:

 

“Mà một phù hợp với đấy. Một cực kỳ thích luôn.”

 

Eden dừng chân một thoáng, nhưng chẳng thèm đáp . Cậu chỉ hừ lạnh một tiếng, đôi mắt thoáng vẻ mất kiên nhẫn, cứ thế bước thẳng qua, chẳng buồn ngoái .

 

Trợ lý theo bóng lưng Eden, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ đầy ẩn ý.

 

Eden bước nhanh khỏi tòa nhà, nhưng trong đầu vẫn văng vẳng lời của trợ lý.

 

“Một cực kỳ thích luôn.”

 

Chẳng cái tên đó đang ám chỉ ai, nhưng Eden quan tâm. Điều duy nhất nghĩ đến lúc là tiền.

 

Không tài khoản ngân hàng, thẻ tín dụng, bất kỳ tài sản nào thuộc về gia đình—chỉ còn đôi tay và một cái đầu đủ nhanh nhạy. Và khi nhắc đến “nhanh nhạy,” Eden ngay lập tức nghĩ đến poker.

 

Cậu khẽ. Phải , nghĩ đến chuyện sớm hơn chứ?

 

Eden chỉ chơi poker giỏi, mà còn thuộc dạng xuất sắc. Trí nhớ , khả năng nhanh, và quan trọng nhất là thần thái bình tĩnh đến đáng sợ—đó là những yếu tố khiến trở thành một tay chơi đáng gờm.

 

Trước mắt, tìm một casino . Eden rút điện thoại , mở danh bạ. Dù còn tài sản, nhưng danh sách những mối quan hệ của vẫn còn nguyên. Trong những quen , chắc chắn sẽ kẻ chỗ để chơi một ván poker thực sự.

Loading...