Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 30: Nhớ anh
Cập nhật lúc: 2025-03-09 06:32:45
Lượt xem: 344
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh đèn mờ ảo phủ xuống bàn poker, tiếng râm ran, tiếng quân bài quét mặt bàn hòa cùng âm thanh xào xạc của chip đặt cược.
Eden đó, tựa lưng ghế như thể nơi là phòng khách riêng của . Hai chân thoải mái gác lên mép bàn, một tay xoay xoay ly rượu, tay còn cầm xấp chip, thong thả tung lên bắt lấy, tạo âm thanh kẹt kẹt kẹt kẹt đầy khiêu khích.
Kẻ đối diện nuốt nước bọt. Hắn rõ đang đổ mồ hôi vì khí ngột ngạt của sòng bạc vì ánh mắt sắc lạnh của Eden. Một ánh mắt hề d.a.o động, chút lúng túng, như thể thứ đều gọn trong lòng bàn tay .
“Tố.” Eden thả một xấp chip xuống bàn, giọng lười biếng nhưng đầy tự tin.
Người bên chần chừ, liếc bài tay , đống chip khổng lồ mặt Eden. Hắn thua quá nhiều. Không ai thể thắng mãi, đúng ? Hắn tự trấn an, nhưng khi ngước lên, chỉ thấy Eden vẫn giữ nguyên nụ nhàn nhạt, hai chân vẫn gác lên bàn như một vị vua chẳng buồn quan tâm đến con mồi đang giãy giụa.
Vài phút , ván bài kết thúc. Eden thu gọn đống chip về phía , khẽ nhếch môi. Thắng đậm.
“Lại một đêm dễ dàng.” Cậu lẩm bẩm, tiếp tục tung chip trong tay, tiếng kẹt kẹt kẹt kẹt vang lên, như một giai điệu chiến thắng quen thuộc.
Eden ngả , khoanh tay ngực, ánh mắt lấp lánh sự đắc ý. Làm thể nghèo khi mà mỗi đêm đều là một trúng độc đắc?
Cậu sinh để khổ. Không thẻ tín dụng? Không tài khoản ngân hàng? Không vấn đề. Khi tài năng chơi poker như Eden, tiền chỉ là một trò chơi đơn giản. Một ván bài, một nụ , vài tiếng kẹt kẹt kẹt của chip, và thế là tài khoản của đầy.
Sòng bạc là nhà, nhưng nó cũng chẳng khác gì một cái mỏ vàng. Đêm nay thắng đậm, và đêm mai chắc chắn cũng sẽ thế. Eden vốn dĩ chẳng cần lo lắng gì cả. Vậy thì ai thể nghèo đây?
Eden xếp từng xấp chip ngay ngắn mặt, ánh mắt lướt qua đống tiền mặt đổi . Cậu thong thả đếm, đầu ngón tay lướt qua từng tờ, ánh đèn vàng hắt xuống tạo những bóng in dài bàn.
mà… đủ.
Mua một căn biệt thự thì thể chỉ dựa poker. Sòng bạc thể là nơi kiếm tiền nhanh, nhưng nếu thắng quá nhiều, chắc chắn sẽ chú ý. Mà một khi chú ý, chuyện điều tra là điều sớm muộn.
Eden búng một đồng chip lên trung, mắt dõi theo nó xoay vòng rơi xuống lòng bàn tay . Cậu thể tiếp tục chơi, tiếp tục thắng, nhưng vấn đề là thắng bao nhiêu—mà là để tiền trở nên hợp pháp.
Cậu chống cằm, khẽ . Xem , vẫn tìm thêm một con đường khác.
Eden cầm một xấp tiền, lật qua lật vài nở nụ nhẹ. Biệt thự thì đủ, nhưng khách sạn hạng sang thì thành vấn đề.
Cậu rời khỏi sòng bạc, bước ngoài đường phố đêm với vẻ ung dung. Thành phố vẫn sáng đèn, những ánh đèn xa hoa phản chiếu lên kính xe, tạo một bầu khí nhộn nhịp lạnh lẽo. Eden suy nghĩ nhiều, trực tiếp gọi một chiếc taxi, tiện tay kéo nhẹ cổ áo sơ mi cho bớt nhăn.
“Đến khách sạn nhất thành phố.”
Tài xế liếc Eden qua gương chiếu hậu, ngập ngừng một giây vì bộ đồ phần xộc xệch của , nhưng cuối cùng vẫn nhấn ga, đưa thẳng đến khách sạn sang trọng nhất.
Sảnh khách sạn sáng rực, nhân viên lễ tân mỉm chuyên nghiệp, nhưng khi ánh mắt quét xuống bộ quần áo của Eden, rõ ràng một chút đánh giá. Eden chẳng quan tâm, chỉ dựa tay lên quầy, thản nhiên đẩy một tấm thẻ .
“Một phòng tổng thống, ở bao lâu tính .”
Giữa đêm muộn, trong căn phòng khách sạn xa lạ, Eden mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, ngả xuống giường với tâm trạng rõ ràng. Màn hình điện thoại bàn sáng lên. Một lạ gọi đến.
Eden liếc , do dự nhưng vẫn nhấc máy.
“Alo?”
Đầu dây bên im lặng vài giây, một giọng trầm thấp cất lên—quá quen thuộc.
“Bây giờ đang ở Anh đây.”
Eden chớp mắt, ngón tay vô thức siết chặt lấy điện thoại.
“Fernando?”
“Nghe là em mới gặp chút trục trặc, đúng ?” Giọng Fernando vẫn bình thản như khi, nhưng một sự kiên định thể bỏ qua. “Bây giờ qua đón em.”
Eden bật nhạt, nghiêng đầu, giọng lười biếng nhưng giấu chút khiêu khích:
“Anh nghĩ cần đón chắc? vẫn sống mà.”
“Vậy ?” Fernando khẽ. “ vẫn gặp em. Em thì tùy em.”
Eden chống tay lên trán, khẽ nhắm mắt, chợt nhớ một chuyện quan trọng—cái thỏa thuận giữa và Fernando.
Khi Fernando gặp, Eden mặt.
Quá phiền phức. mà… là do tự đồng ý từ đầu. Bây giờ nếu trái, Fernando nhất định sẽ cách khiến trả giá.
Eden bĩu môi, thở dài như thể ép buộc lắm, nhưng vẫn buông một câu:
“Được , . mà…”
Cậu ngả giường, nhàn nhã tiếp:
“Anh mua cho một bộ đồ . Thoải mái, nhưng mà gì một chút. quần áo để mặc.”
Fernando bên im lặng vài giây, bật nhẹ.
“Lần đầu tiên thấy em nhờ vả đấy.”
Eden nhướng mày, đá chân lên trung một cách vô thức.
“ chỉ mặc nguyên bộ đồ đường thứ hai.”
“Được, đợi .”
Fernando cúp máy.
Eden màn hình tối đen, bỗng thấy buồn . Cậu đuổi khỏi nhà, mất hết thẻ, mất hết tài sản cá nhân, thế mà chỉ một cuộc điện thoại, Fernando sắp đến đón .
là cuộc sống , cứ tiền thì sẽ c.h.ế.t đói. Chỉ là, xem ai giữ bên cạnh.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Eden lười biếng ngẩng đầu, liếc cánh cửa một lát mới chậm rãi bước mở.
Fernando đó, ánh mắt đảo qua một vòng nheo khi thấy bộ dạng của Eden—một chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo, tóc khô nhưng vẫn còn vương chút hương sữa tắm.
Fernando khoanh tay, giọng chút khó chịu:
“Sao mặc thế ? Quần áo ?”
Eden dựa khung cửa, nhạt:
“Không .”
Fernando im lặng một giây, rằng, giơ tay đưa cho Eden một loạt túi giấy. Không chỉ một, mà là một đống—các thương hiệu xa xỉ mà Eden yêu thích xếp chồng lên , từ quần áo, giày dép, đến cả phụ kiện.
Eden nhướng mày, ánh mắt quét qua túi trong tay Fernando, đó ngước lên với vẻ thích thú:
“Anh tính mở cửa hàng thời trang gì?”
Fernando lạnh nhạt trả lời:
“ em lấy lý do đồ để mặc mà lười ngoài.”
Eden bật , vươn tay nhận lấy túi đồ, lật xem từng món một. Không chỉ là đồ hiệu mà còn đúng y hệt phong cách thích.
Cậu như , ngón tay lướt qua lớp vải cao cấp:
“Anh mua nhiều thế , là sợ thích ?”
Fernando thẳng mắt Eden, thản nhiên đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-30-nho-anh.html.]
“Là em mặc bất cứ thứ gì em , để khỏi kêu ca nữa.”
Eden nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua vai Fernando, như thể đang tìm kiếm điều gì đó.
“Không ai cùng ?”
Fernando , gật đầu một cách dứt khoát.
“Ừ. đến một .”
Eden nheo mắt, đánh giá biểu cảm của Fernando một lúc, nhếch môi nhạt.
“Thế thì .” Cậu lùi một bước, nhường đường. “Nếu mà dẫn theo khác, chắc để ngoài luôn đấy.”
_______________________
Sau khi một bộ đồ ý, Eden cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Bộ đồ mới khiến trông khác gì một vị công tử hào hoa, chẳng ai thể đoán rằng chỉ vài ngày còn trong tình trạng “ nhà cửa.”
Bước xuống tầng hầm bí mật của khách sạn, ánh mắt Eden lập tức dừng chiếc xe quen thuộc—một con Bentley Fly Spur màu đen bóng loáng, đỗ ngay ngắn trong góc khuất.
Cậu huýt sáo một tiếng, ánh mắt lộ vẻ thích thú.
“Anh đúng là hưởng thụ thật đấy.” Eden chậm rãi bước gần, lướt tay dọc theo xe mượt mà. “Tự lái luôn ?”
Fernando dựa cửa xe, hai tay đút túi quần, ánh mắt quan sát Eden đầy ý tứ.
“Ừ.” Anh mở cửa xe một cách ung dung. “Lên , đưa em chơi.”
Trước khi lên xe, Eden vẫn quên hỏi một câu quen thuộc, giọng điệu chút cợt nhả nhưng ánh mắt đầy cảnh giác.
“Không cận vệ hoàng gia nào cùng , đúng ?”
Fernando một lúc, khẽ .
“Không .”
Eden khoanh tay ngực, nghiêng đầu quan sát .
“Thật đấy?”
Fernando nhướng mày, vẫn giữ thái độ bình thản.
“Nếu , em nghĩ sẽ để họ lộ diện ?”
Eden im lặng vài giây, nhún vai.
“Cũng đúng.” Cậu kéo cửa xe, chui trong với vẻ hài lòng. “Đi thôi, đừng chạy chậm quá đấy.”
Fernando khẽ, vòng qua ghế lái, khởi động xe.
Bentley Fly Spur lướt trong màn đêm London, mang theo hai con với những bí mật ai .
_________________________
Đây là thứ hai Eden say mèm, gục bàn nhậu mặt Fernando. Cậu lầm bầm mấy câu vớ vẩn, giọng lè nhè chẳng rõ đang gì.
Fernando cảnh tượng mắt, chỉ thể bất lực bật . Anh vươn tay, nhẹ nhàng nhấc Eden lên. So với , gầy hơn, cũng nhẹ hơn nhiều. Cảm giác khiến Fernando cau mày, nhưng cũng gì.
Eden dụi đầu vai Fernando, lẩm bẩm:
“Anh … nghèo nha…”
Fernando cong môi , bước ngoài, mặc kệ những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh.
“Ừ, .”
“ mà vẫn thích tiền lắm…”
“Biết luôn.”
Eden gật gù, nhắm mắt ngủ ngon lành. Fernando siết nhẹ cánh tay, cảm giác Eden trong lòng ngoan ngoãn thế , bỗng nhiên thấy chút đáng yêu. nghĩ đến việc gầy , chút vui.
Fernando bế Eden thang máy, cánh cửa chậm rãi khép , để gian yên tĩnh chỉ còn hai .
Anh cúi xuống gương mặt say khướt của Eden, lông mày nhíu .
“Tại dạo em gầy ?” Giọng Fernando trầm thấp, mang theo chút hài lòng.
Eden nheo mắt, đầu ngả như đang suy nghĩ gì đó ghê gớm lắm. Rồi lầm bầm:
“Tại… tại vì tiết kiệm tiền…”
Fernando nhướng mày, kịp hỏi tiếp thì Eden sang, nghiêm túc chỉ tay n.g.ự.c , như thể tìm chân lý:
“ mà là do hết! Anh , bây giờ ai bao nuôi, tự sống bằng chính !”
Fernando chằm chằm, nhịn bật :
“ nhớ là em vẫn giỏi kiếm tiền mà?”
Eden phồng má, lắc đầu quầy quậy:
“Không vấn đề tiền! Vấn đề là… là…” Cậu kéo dài giọng, đó bỗng nhiên thở dài. “Là cứ nhớ .”
Fernando thoáng ngạc nhiên, nhưng ánh mắt lập tức trở nên sâu hơn. Anh chậm rãi cúi xuống, ghé sát tai Eden, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Nếu nhớ như … tự tìm đến?”
Eden chớp chớp mắt, bĩu môi mặt :
“ mà tìm , thì chẳng mất mặt lắm ?”
Fernando khẽ , tiếng trầm thấp mang theo chút cưng chiều xen lẫn bất đắc dĩ. Anh siết chặt vòng tay, bế Eden gọn gàng hơn, như thể ôm một con mèo lười nhác đang giở trò.
“Vậy là em nhớ , nhưng vẫn cứng đầu chịu thừa nhận ?”
Eden vẫn mặt sang một bên, tránh ánh mắt của Fernando, nhưng lỗ tai đỏ lên thấy rõ. Cậu lầm bầm:
“Chẳng bây giờ ?”
Fernando bật nữa, trong mắt là ý .
“Ừ, thì ngoan lắm.”
Khi thang máy mở , một đàn ông đợi sẵn, cúi đầu chào Fernando. Anh gì mà chỉ tiến gần, mở cửa xe cho Fernando và Eden. Chẳng mấy chốc, Fernando nhẹ nhàng đặt Eden ghế của chiếc Bentley Flying Spur sang trọng.
Eden tựa ghế, mắt nhắm hờ, trong khi Fernando bên cạnh, ánh mắt vẫn hướng ngoài cửa sổ, như thể đang nghĩ về điều gì đó. Người lái xe vị trí và chiếc xe lăn bánh, đưa họ khỏi tầng hầm, lướt qua những con đường của thành phố trong im lặng.
Chiếc Bentley lướt qua những con đường vắng, nhưng khí trong xe hề yên tĩnh. Cậu, một lúc yên lặng, bắt đầu cảm thấy bức bối. Cơn say vẫn buông tha , và sự im lặng của chiếc xe chỉ càng khiến cảm giác khó chịu trong trở nên rõ rệt.
Cậu bắt đầu dịch chuyển, vặn vẹo chẳng mấy chốc, bò sang chỗ của Fernando, sát bên cạnh . Vẻ mặt lúc chút lạ lùng, khúc khích, lung tung đầu cuối.
“Anh … là kiểu như … Chỉ là… thích ở một …… ước gì ai đó hiểu hơn…” lẩm bẩm, mắt lơ đãng ngoài cửa sổ, nhưng giọng lặp lặp những câu chẳng đầu đuôi.
Fernando chỉ nhẹ nhàng , chẳng gì, chỉ để mắt chăm chú . Dù đôi khi một chút mệt mỏi, nhưng sự chăm sóc và kiên nhẫn của Fernando với vẫn hề đổi.
“Em thật sự yên đúng ?” Fernando thở dài, vẫn giữ giọng bình tĩnh.