Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 31: Đồ ngốc

Cập nhật lúc: 2025-03-09 06:33:10
Lượt xem: 315

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Fernando bế Eden biệt thự Villa de la Esperanza trong cơn mưa phùn lất phất. Eden say khướt, chẳng còn nhận thức rõ ràng về xung quanh. Đôi tay  vô thức níu lấy cổ Fernando, đầu khẽ dụi vai như một đứa trẻ bướng bỉnh nhưng chẳng còn sức phản kháng. Mỗi bước chân Fernando qua hành lang rộng lớn của biệt thự, nhớ đến khi Eden đặt chân đến nơi .

 

Lần đó, Eden vẫn còn đầy kiêu hãnh, ánh mắt sáng quắc đầy sự ngang tàng và tự tôn. Mỗi lời , mỗi cử chỉ đều toát lên sự tự tin khó chịu, như thể chẳng cần bất cứ ai giúp đỡ. Vậy mà bây giờ… Fernando cúi xuống trong lòng —mái tóc mềm rối bời, đôi môi đỏ nhạt khẽ mím , hàng mi dài run run ánh đèn ấm áp. Eden lúc chẳng khác gì một đứa trẻ, vô thức quậy quậy trong tay , hết níu áo đẩy , bám lấy như thể chẳng gì.

 

Fernando khẽ , nhưng đáy mắt dâng lên một cảm xúc khó gọi tên. Anh bước căn phòng đây từng đặt Eden ngủ , nhẹ nhàng đặt xuống giường. Eden vô thức cựa quậy, bàn tay nhỏ nhoi nắm lấy cổ tay Fernando, thì thầm một câu rõ ràng. Fernando thoáng dừng , mặt, ánh mắt dần trầm xuống.

 

là chẳng thể để em một .”

 

Fernando cúi xuống, gỡ nhẹ những ngón tay đang bám lấy cổ tay . Eden cựa quậy một chút, lẩm bẩm gì đó rõ ràng, dụi mặt gối. Cả cơ thể mềm nhũn như chẳng còn chút sức lực nào. Fernando im lặng một lúc lâu, ánh mắt giấu nổi sự dịu dàng xen lẫn chút bất lực.

 

Anh quen Eden như thế . Người mặt luôn là một Eden ngang bướng, luôn cách để khiến khác cưng chiều, trừng phạt. Ấy mà giờ đây, Eden như một đứa trẻ, cuộn tròn trong chiếc giường rộng lớn, thở chậm rãi nhưng vẫn yên . Có lẽ vì vẫn còn men rượu trong , Eden cứ trở liên tục, tay vô thức kéo lấy chăn mà chẳng tài nào tìm tư thế thoải mái.

 

Fernando thở dài, xuống mép giường, với tay chỉnh góc chăn vô thức vuốt nhẹ mái tóc rối bời của . Chỉ một hành động đơn giản nhưng khiến nhớ quá nhiều chuyện—từ những ngày đầu xuất hiện, từ những tranh cãi, từ những khoảnh khắc bằng ánh mắt sắc bén như chọc tức, cho đến hiện tại, khi đây, say đến mức chẳng còn gì.

 

Bất giác, Eden níu lấy cổ tay , chặt hơn. Đôi môi đỏ nhạt khẽ mấp máy, giọng nhỏ đến mức gần như thể thấy.

 

“Fernando…”

 

Fernando sững .

 

Tim bất giác lỡ một nhịp. Cậu vẫn tỉnh, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng gọi tên . Không với giọng điệu trêu chọc khiêu khích như khi, mà là một âm thanh khẽ, thật.

 

Fernando cúi xuống, nhẹ nhàng gỡ tay , nhưng vội rời nữa. Anh , lặng lẽ hồi lâu.

 

“Chỉ nữa thôi.”

 

Anh tự nhủ, cuối cùng vẫn kéo chăn đắp kín cho , bàn tay nhẹ nhàng đặt mái tóc , như để dỗ dành một đứa trẻ đang mơ màng giữa cơn say.

 

Fernando vươn tay, những ngón tay khẽ lướt qua gò má ửng đỏ của , dừng vầng trán nóng. Anh lặng lẽ thở dài, dậy rời khỏi phòng, nhưng hai bước, trở , chăn đẩy lệch sang một bên.

 

Anh dừng , một giây, cuối cùng vẫn giường, kiên nhẫn kéo góc chăn, đắp kín hơn. Eden yên lặng, thở dần đều, như thể sự hiện diện của giúp an tâm hơn.

 

Fernando xuống mép giường, bàn tay một nữa nhẹ nhàng đặt lên mái tóc , những ngón tay vô thức vén vài lọn tóc lòa xòa trán.

 

Anh vốn định rời ngay. , đó lâu.

 

____________________________

 

Eden nhắm mắt một chút, cố gắng trấn tĩnh khi cơn đau đầu như búa bổ ập đến. Cậu chẳng nhớ nổi gì tối qua, chỉ rằng bây giờ rệu rã, cổ họng khô khốc, còn trong đầu thì trống rỗng.

 

Cậu chậm rãi mở mắt, ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ hắt , rõ khung cảnh quen thuộc mắt. Một thoáng sững sờ, nhận —đây là căn phòng trong biệt thự Villa de la Esperanza.

 

Căn phòng từng ở đây.

 

Cậu lười biếng yên, chẳng buồn dậy ngay. Về cơ bản thì cũng chẳng gì đáng ngạc nhiên. Cậu đuổi khỏi nhà, nơi nào để , Fernando xuất hiện, kéo đó. Chuyện diễn thế nào thì nhớ, nhưng nếu tỉnh dậy ở đây thì lẽ tối qua tệ lắm.

 

Ít nhất là vẫn còn một chỗ để ngủ. Ở đây cũng quá tệ.

 

Eden lăn một vòng, chui sâu lớp chăn mềm, mắt lim dim định ngủ tiếp. đúng lúc đó, cửa phòng chợt mở .

 

Fernando đó, khoanh tay , ánh mắt rõ là đang bực bội buồn .

 

“Dậy ?”

 

Eden lười biếng vùi mặt gối, giọng nghèn nghẹn vì còn ngái ngủ.

 

“Cũng hẳn. Để ngủ thêm một lát nữa.”

 

Fernando nhướng mày, chậm rãi bước đến, cúi xuống kéo nhẹ góc chăn.

 

“Dậy , Eden. giữ em ở đây để em ngủ vùi cả ngày .”

 

Eden chẳng thèm nhúc nhích, chỉ khẽ rụt khi góc chăn kéo .

 

Fernando im lặng một lúc, cuối cùng nhún vai, coi như bỏ qua. Nếu ngủ thì cứ ngủ.

 

đây cũng chẳng ý định rời .

 

Fernando xuống bàn việc trong phòng, bật laptop lên. Tiếng bàn phím gõ cạch cạch đều đặn vang lên, phá tan bầu khí yên tĩnh. Eden vùi đầu trong chăn, nhưng âm thanh cứ đều đều vọng tai, dai dẳng như một kiểu tra tấn ngọt ngào.

 

Cậu khẽ thở dài, lật , kéo chăn trùm kín đầu.

 

Fernando liếc qua, khóe môi cong nhẹ nhưng gì, tiếp tục việc như chẳng hề để ý.

 

Tiếng bàn phím vẫn vang lên đều đều.

 

Nửa tiếng trôi qua, Eden vẫn im, nhưng tấm chăn bắt đầu dấu hiệu nhúc nhích. Cậu len lén thò đầu , đôi mắt lờ đờ về phía bàn việc. Fernando đó, dáng vẻ bình thản, như thể hề ý định rời .

 

Eden mím môi, chui chăn, nhưng còn ngủ yên nữa.

 

Cạch cạch cạch.

 

“Fernando…” Giọng khàn khàn, yếu ớt.

 

Fernando ngẩng đầu. “Hmm?”

 

“… Anh việc ở đây ?”

 

Fernando gõ thêm một hàng ký tự, điềm nhiên trả lời:

 

“Ừ.”

 

Eden im lặng một chút, khẽ xoay , giọng còn uể oải hơn lúc .

 

“Anh ngoài việc ?”

 

Fernando chậm rãi dừng tay, ngẩng đầu , khóe môi cong lên một đường nhẹ.

 

“Không.”

 

Eden trừng mắt qua khe hở của tấm chăn, nhưng chẳng gì.

 

Cạch cạch cạch.

 

Fernando tiếp tục gõ bàn phím, vẻ mặt hết sức tập trung, như thể nhận ai đó đang tức tối bên lớp chăn .

 

Eden lăn qua lăn vài vòng, cuối cùng hậm hực chui khỏi chăn, tóc tai rối bù, ánh mắt ngái ngủ đầy bực dọc.

 

“Anh cố tình đúng ?”

 

Fernando vẫn , giọng điềm nhiên.

 

ép em dậy.”

 

Eden nghiến răng, nhưng chẳng cãi thế nào. Cậu lảo đảo dậy, ôm chăn bó gối một góc giường, đôi mắt mơ màng đầy uể oải.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-31-do-ngoc.html.]

Fernando lướt qua một cái, khóe môi thoáng giãn , nhưng nhanh chóng thu , tiếp tục việc.

 

Phòng ngủ trở về với tiếng bàn phím đều đặn, chỉ khác là , thêm một cục bông lười biếng đang thu lu giường, ánh mắt lườm lườm về phía bàn việc mà chẳng .

 

Eden tức đến mức suýt chút nữa phát . Cậu gì, thể ngủ tiếp vì tiếng gõ phím đều đều như tiếng chuông báo thức đáng ghét, cũng chẳng đủ sức để cãi với Fernando. Cơn đau đầu ngày càng rõ ràng, nhói lên từng đợt khiến khó chịu đến mức chỉ đập đầu gối.

 

Cậu ôm chăn, gục mặt xuống, rầu rĩ như một con mèo bỏ rơi.

 

Fernando cuối cùng cũng ngước lên , thấy bộ dạng thì chỉ nhướng mày, nhưng gì ngay. Anh gõ nốt một đoạn, mới chậm rãi đóng laptop , dậy khỏi ghế.

 

Eden cảm nhận sự dịch chuyển trong khí, nhưng còn kịp phản ứng thì một bàn tay đặt lên trán .

 

“Đau đầu ?” Giọng Fernando vẫn bình thản, nhưng phần trầm hơn.

 

Eden chẳng buồn trả lời, chỉ nghiêng đầu tránh bàn tay , bực bội lẩm bẩm: “Không liên quan đến .”

 

Fernando giận, chỉ nhẹ.

 

“Vậy để gọi bác sĩ.”

 

Eden lập tức ngẩng lên, trừng mắt. “Anh điên ?”

 

Fernando nhún vai. “Vậy thì chịu khó uống thuốc và ăn gì đó .”

 

Eden bĩu môi, nhưng cũng chẳng phản bác , chỉ ôm chăn cuộn tròn hơn, giọng rầu rĩ: “ ăn…”

 

Fernando im lặng một lúc lâu, bất ngờ cúi xuống, tay vòng qua bế bổng lên.

 

Eden giật , vội vàng giãy nảy. “Này! Anh ? Buông xuống!”

 

Fernando buông, chỉ giữ chặt trong vòng tay, điềm nhiên đáp:

 

“Dậy ăn.”

 

Eden giãy giụa thêm vài cái, nhưng cuối cùng đành buông xuôi, mệt mỏi tựa trán vai .

 

Cơn đau đầu vẫn còn, nhưng ấm từ cơ thể Fernando khiến chút dễ chịu hơn.

 

Eden đặt xuống ghế một cách cẩn thận, nhưng vẫn ủ rũ, hai tay ôm lấy đầu như thể cả thế giới đang chống . Đôi mắt ngái ngủ còn kịp mở hẳn, ý định ăn bất cứ thứ gì.

 

Cho đến khi mùi hương ngọt ngào bất chợt len cánh mũi.

 

Eden nheo mắt, lén xuống bàn, bỗng chốc trợn tròn mắt.

 

Trước mặt là một phần bánh ngọt hảo—lớp kem mềm mịn, bề mặt trang trí tinh tế, màu sắc hài hòa đến mức khiến gần như tin nổi mắt .

 

Fernando thật sự cho ăn bánh ngọt buổi sáng?

 

Eden ngẩng đầu, Fernando với ánh mắt khó tin. Cậu cứ tưởng vẫn còn mơ, hoặc thể là do cơn đau đầu khiến đầu óc mơ hồ. chiếc bánh vẫn ở đó, chân thực đến mức thể cảm nhận mùi bơ sữa quyện với vị vanilla thoang thoảng.

 

Fernando thản nhiên rót một tách , chẳng buồn :

 

“Không ăn ?”

 

Eden nuốt nước bọt, ánh mắt d.a.o động rõ ràng. Cậu thực sự ăn, nhưng cũng thể chấp nhận việc Fernando chiều như thế .

 

“… Anh âm mưu gì đấy?”

 

Fernando cuối cùng cũng ngước lên, chậm rãi nhấp một ngụm , giọng điềm nhiên:

 

“Không ăn thì lấy .”

 

Eden lập tức đưa tay ôm lấy đĩa bánh, ánh mắt cảnh giác như thể sợ thật sự sẽ thế.

 

Fernando bật , lắc đầu.

 

“Đồ ngốc.”

 

 

Eden ăn uống xong xuôi, tâm trạng hơn hẳn. Cậu tựa lưng ghế, duỗi một cách lười biếng, đôi mắt vẫn còn chút ngái ngủ. Thật , cơn đau đầu cũng đỡ , nhưng gì đó ích, chỉ giường ngủ tiếp.

 

Vậy nên, ngay khi đặt nĩa xuống, Eden dậy, vươn vai một cái thản nhiên tuyên bố:

 

“Đi ngủ tiếp đây.”

 

Eden dừng một chút, liếc mắt quan sát Fernando, như thể đang chờ xem phản ứng gì . Fernando vẫn chỉ ung dung cầm tách , ánh mắt bình thản như thể chuyện chẳng đáng để bận tâm.

 

Eden vốn nghĩ rằng Fernando sẽ gì đó—ít nhất cũng châm chọc một câu—nhưng . Không bất kỳ lời nào cản , cũng chẳng cái trách móc nào.

 

Thế là Eden vui vẻ rời , trong lòng tự nhiên chút nhẹ nhõm. Nếu Fernando quan tâm, cứ thoải mái mà ngủ tiếp thôi.

 

 

Eden ngủ một giấc dài đến tận hai giờ chiều mới chịu mở mắt. Cơn buồn ngủ vẫn còn lảng vảng, nhưng khi dày réo lên một cách đầy kháng nghị, mới miễn cưỡng rời khỏi giường.

 

Cậu uể oải bước ngoài, đôi mắt vẫn còn lờ đờ vì tỉnh hẳn. Vừa xuống đến đại sảnh, Eden đảo mắt tìm kiếm nhưng thấy Fernando . Thay đó, chỉ mấy hầu đang lặng lẽ dọn dẹp, ai chú ý đến sự xuất hiện của .

 

Eden khoanh tay ngực, lười biếng dựa thành cửa, giọng điệu nhàn nhạt:

 

“Nhà vua ?”

 

Mấy hầu lập tức ngừng tay, với vẻ ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy vẻ nghiêm túc. Một trong họ khẽ cúi đầu, cung kính đáp:

 

“Bệ hạ hiện ở đây, ngài rời từ sáng.”

 

Eden nhướn mày, trong lòng chút khó chịu mà rõ lý do. Cậu ngủ một giấc dài như , mà Fernando cũng chẳng thèm gọi dậy gì cả, cứ thế rời như chẳng hề ở đây.

 

“Rời từ sáng?” Eden lẩm bẩm, đáy mắt thoáng qua tia bất mãn, nhưng vẫn cố tỏ vẻ thờ ơ. “Thế còn thức ăn thì ?”

 

Người hầu nhanh chóng đáp: “Chúng sẽ chuẩn ngay, dùng bữa ở ạ?”

 

Eden chậm rãi duỗi , giọng lười biếng: “Mang vườn , ngoài đấy.”

 

Eden xuống chiếc ghế trong khu vườn, ánh nắng buổi chiều phủ lên một lớp ánh sáng dịu nhẹ. Đĩa bánh ngọt và tách dọn mặt, nhưng chẳng vội động đến. Trong đầu vẫn quanh quẩn suy nghĩ về chuyện Fernando rời từ sáng mà chẳng với một lời nào.

 

Ban đầu, còn cảm thấy khó chịu, nhưng dần dần nghĩ một chuyện…

 

Fernando là kiểu tính toán kỹ. Anh sẽ chẳng để ngủ đến tận hai giờ chiều một cách vô tình . Nếu gọi dậy, chắc chắn là lý do.

 

Eden nhướng mày, một suy nghĩ lóe lên trong đầu—Fernando để ngủ là vì rời đối phó với !

 

“Chơi một vố đấy, bệ hạ.” Eden lẩm bẩm, chống cằm xa xăm, khóe môi nhếch lên một cách chậm rãi.

 

Eden giữa khu vườn rộng lớn, ánh nắng chiều nhẹ nhàng phủ lên làn da một lớp sáng óng ánh. Cậu lười biếng tựa lưng ghế, một tay chống cằm, tay còn nhấc một miếng bánh ngọt lên cắn một miếng nhỏ.

 

Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương thơm dìu dịu của hoa cỏ, khiến tâm trạng thoáng chốc trở nên dễ chịu hơn. Trong khoảnh khắc , Eden bất giác ngân nga một đoạn nhạc, giọng trầm thấp nhưng mềm mại.

Loading...