Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 32: Lau tóc cho em

Cập nhật lúc: 2025-03-09 06:33:38
Lượt xem: 331

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Fernando bước xuống xe, cánh cổng biệt thự Villa de la Esperanza mở trong sự cung kính của hầu. Anh vốn định bước thẳng bên trong, nhưng khi ánh mắt vô tình lướt qua khu vườn, bước chân khựng .

 

Giữa gian xanh mướt của khu vườn rộng lớn, Eden đang một bên bàn , ung dung thưởng thức bánh ngọt. Dáng vẻ nhỏ nhắn của tựa ghế, đôi mắt khẽ híp vì ánh nắng chiều ấm áp, trông vô cùng nhàn nhã. thứ khiến Fernando dừng là hình ảnh , mà là giọng hát nhẹ nhàng đang ngân nga.

 

Giai điệu chầm chậm, mang theo một chút lười biếng, một chút hờ hững, nhưng vô tình khiến thể dứt . Eden đang , chỉ thản nhiên nhấc một miếng bánh ngọt lên, cắn một miếng nhỏ, đầu khẽ nghiêng theo nhịp điệu của bài hát.

 

Fernando từ xa, ánh mắt trầm xuống. Khoảnh khắc quá khác với Eden bướng bỉnh, ngang tàng mà quen. Bình thường, Eden luôn là kẻ khiến phát điên vì sự bướng bỉnh và vô tư đến mức vô tâm của . lúc , thể yên tĩnh đến , đến đến mức khiến thể rời mắt.

 

Fernando bước tới ngay. Anh chỉ lặng lẽ đó, bóng dáng nhỏ nhắn giữa khu vườn, lắng giai điệu thêm một chút nữa.

 

Eden vẫn thản nhiên tận hưởng buổi chiều yên tĩnh của , rằng lọt tầm mắt của Fernando.

 

Cậu nhấc tách lên, hờ hững nhấp một ngụm, đôi mắt híp như một chú mèo lười thỏa mãn với thế giới của riêng . đến khi đặt tách xuống, ánh mắt vô tình quét qua phía xa—và ngay lúc đó, bắt gặp hình bóng quen thuộc.

 

Fernando đó, tay đút túi quần, ánh mắt trầm lắng về phía . Anh vội bước tới, cũng gọi tên , chỉ lặng lẽ quan sát, như thể đang suy xét điều gì đó.

 

Eden nhướn mày, khóe môi chậm rãi cong lên.

 

“Anh đó gì thế?” Cậu nghiêng đầu, giọng điệu nửa phần trêu chọc, nửa phần lười biếng.

 

Fernando trả lời ngay, chỉ thong thả cất bước tiến về phía . Đôi giày da chạm nhẹ xuống nền đá, âm thanh hòa lẫn với tiếng gió nhẹ lướt qua, mang theo một sự áp bức vô hình.

 

Eden đến gần, thản nhiên dựa lưng ghế, tay chống cằm, dáng vẻ nhàn nhã nhưng ánh mắt sáng lên một tia tinh nghịch.

 

“Anh về đúng lúc thật đấy.” Cậu vươn tay, ngón trỏ chọc nhẹ cạnh đĩa bánh ngọt mặt, giọng điệu mang theo chút hờn dỗi cố tình. “ đúng lúc để hết bài hát của .”

 

Fernando khẽ nhướng mày. Anh kéo ghế xuống đối diện , ánh mắt vẫn rời khỏi một giây nào.

 

hết .”

 

Eden nheo mắt, cảm thấy câu trả lời chẳng dễ chịu chút nào. cũng vội đôi co, chỉ khẽ hất cằm, tỏ vẻ quan tâm.

 

“Vậy ?” Cậu nhấc tách lên, nhấp một ngụm, giọng điệu lơ đễnh. “Thế khen ngợi một câu nhỉ? hát ?”

 

Fernando im lặng trong giây lát, chậm rãi tựa lưng ghế, khóe môi nhếch lên.

 

“Hay.” 

 

Fernando ”, nhưng cách chẳng giống như đang khen thật lòng. Eden lập tức nhận điều đó, khóe môi nhếch lên, ánh mắt ánh lên tia giảo hoạt.

 

“Hay mà kiểu đấy ?” Cậu tựa cằm lên mu bàn tay, giọng điệu phần uể oải nhưng rõ ràng là định bỏ qua chuyện dễ dàng. “Lẽ tỏ cảm động hơn một chút chứ?”

 

Fernando nghiêng đầu, vẻ mặt vẫn ung dung. “Cảm động?” Anh chậm rãi nhắc từ đó, nhếch môi nhạt. “ nghĩ em cần mấy lời khen xã giao .”

 

Eden chớp mắt, bật khẽ. “Anh cứ như thể lúc nào cũng cần tâng bốc .”

 

Fernando đáp ngay, chỉ với tay cầm lấy tách của , động tác tao nhã mà thong thả. Khi đặt tách xuống, ánh mắt sắc bén quét qua Eden. “Vậy em cần gì?”

 

Eden nhún vai, ngón tay vô thức chạm đĩa bánh ngọt mặt. Cậu thực sự câu trả lời cho câu hỏi .

 

Cậu chỉ cảm thấy, khoảnh khắc , khi Fernando đó từ xa, khi tiến gần mà gì, khi kéo ghế xuống đối diện— thứ đều tự nhiên, như thể chỗ của Fernando vốn dĩ là ở đây, trong thế giới của .

 

Eden định điều đó .

 

Cậu nhấc một miếng bánh lên, cắn một miếng nhỏ, đó nghiêng đầu Fernando. “Anh cũng ăn gì đúng ?”

 

Fernando nhướn mày. “Em quan tâm ?”

 

Eden bĩu môi. “Không quan tâm thì thôi .” Cậu tiếp tục ăn bánh, cố tình tỏ vẻ để ý.

 

Fernando im lặng quan sát một lúc, khóe môi cong lên nhẹ. “ ở nhà một buổi sáng, em nghịch ngợm hơn .”

 

Eden khựng một chút, , ánh mắt cong cong đầy vẻ tinh quái. “Vậy trông cả ngày mới ?”

 

Fernando trả lời ngay, chỉ vươn tay lấy một miếng bánh từ đĩa của , bình thản ăn như thể đây là chuyện hiển nhiên. Eden tròn mắt , rõ ràng là ngờ tới hành động .

 

Cậu hít sâu một , miếng bánh của ăn mất, ánh mắt đầy vẻ khó tin. “Anh—!”

 

Fernando đặt nĩa xuống, thản nhiên , “ chỉ đang tròn trách nhiệm trông chừng em thôi.”

 

Eden: “…”

 

________________________________

 

Eden thể phủ nhận rằng việc ở biệt thự của Fernando khiến cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với việc ở khách sạn. Mặc dù từng sống trong những khách sạn xa hoa nhất, hưởng thụ những dịch vụ nhất, nhưng cảm giác một nơi cố định để trở về, dù chỉ tạm thời, vẫn dễ chịu hơn nhiều.

 

Bên ngoài, trời dần chuyển tối. Gió chiều từ vườn thổi qua khung cửa sổ lớn, mang theo hương hoa nhè nhẹ. Eden ghế dài, lười biếng tựa gối, ánh mắt vô thức ngoài.

 

Cậu nghĩ đến chuyện cả ngày hôm nay. Từ lúc thức dậy đến lúc ăn trưa một ngoài vườn, đến khoảnh khắc Fernando trở về và cùng đó, hai trò chuyện vài câu vụn vặt. Không gì đặc biệt xảy , nhưng hiểu , cảm giác vẫn dễ chịu.

 

Cậu khẽ bật , nhớ đến suy nghĩ lúc chiều của —cái bối cảnh hai cùng ở chung một căn biệt thự, vô tình chút giống như vợ chồng mới cưới.

 

Ý nghĩ ngượng, nhưng đồng thời cũng thấy buồn .

 

Eden lắc đầu, tự nhủ suy nghĩ linh tinh quá . đúng là so với những mối quan hệ mà từng , sự hiện diện của Fernando trong gian mang một cảm giác khác. Không hẳn là mật, nhưng cũng còn xa cách như .

 

Cậu định dậy thì cánh cửa khẽ mở .

 

Fernando bước , áo sơ mi vẫn ngay ngắn, chỉ cổ tay áo xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc. Ánh mắt lướt qua Eden, thấy vẫn đồ, liền nhíu mày.

 

“Em định đó cả đêm ?”

 

Eden chớp mắt, ngả , cố tình lười biếng hơn nữa. “Tại ? Cái ghế êm mà.”

 

Fernando bước tới, mặt , xuống. “Lười biếng thôi. Đi tắm xuống ăn tối.”

 

Eden chậc lưỡi, nhưng vẫn chịu lên ngay. “Bảo tắm kiểu , cứ như đang lệnh cho vợ nhỉ?”

 

Fernando thoáng khựng , ánh mắt tối một chút. ngay đó, nhếch môi, cúi xuống, chống một tay lên thành ghế, rút ngắn cách giữa hai .

 

“Vậy em thử xem,” chậm rãi , giọng điệu trầm thấp, “nếu thực sự lệnh cho vợ , thì sẽ như thế nào ?”

 

Eden: “…”

 

Cái tình huống tự dưng thành thế ?!

 

Eden đẩy n.g.ự.c Fernando, nhưng đối phương chẳng những nhúc nhích mà còn ung dung giữ nguyên tư thế, như thể chẳng thể nào lay chuyển dù chỉ một chút.

 

“Anh nặng quá đấy.” Eden cau mày, dùng sức đẩy mạnh hơn, nhưng đổi chỉ là cái nhướng mày đầy thú vị của Fernando.

 

Fernando chỉ lùi , mà còn cố ý áp sát hơn một chút, bóng dáng cao lớn của che phủ Eden. Giọng trầm thấp, mang theo ý nhàn nhạt:

 

“Thế ? rõ ràng em vẫn thể thở đấy thôi.”

 

Eden suýt trợn trắng mắt. Cậu Fernando cố tình trêu . Mà điều đáng giận nhất là, cách nào phản kháng một cách hiệu quả.

 

Cảm giác áp chế khiến bực bội, nhưng đồng thời cũng khỏi nhận —Fernando thật sự mạnh. Không kiểu cơ bắp đồ sộ vô nghĩa, mà là sức mạnh định, sự kiểm soát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-32-lau-toc-cho-em.html.]

 

Eden khựng một chút, trong đầu nảy một suy nghĩ khác. Cậu híp mắt, bất ngờ đổi chiến thuật— vì đẩy, bất ngờ vươn tay, túm lấy cổ áo Fernando, kéo xuống gần hơn.

 

Fernando sững . Eden nhân cơ hội nhếch môi, thả giọng lười biếng nhưng mang theo chút khiêu khích:

 

“Anh nghĩ sẽ để yên cho bắt nạt ?”

 

Fernando một lúc, chậm rãi , ánh mắt sâu thẳm.

 

“Không ,” đáp nhẹ. “Em kiểu chịu thua dễ dàng như thế.”

 

“Vậy thì cũng đấy.” Eden chậm rãi , khóe môi cong lên như thể nảy một ý nghĩ thú vị. “ kiểu dễ bắt nạt.”

 

Fernando đáp ngay, chỉ lẳng lặng . Rồi đột nhiên, Eden cảm nhận bàn tay của Fernando đặt lên eo —một cái giữ nhẹ, nhưng sức áp chế khiến theo bản năng giật lùi.

 

kịp gì, Fernando nhích gần thêm chút nữa, thấp giọng :

 

“Ừ, em dễ bắt nạt.” Giọng phần chậm rãi, như đang thưởng thức từng chữ. “ em dễ dụ.”

 

Eden: “…”

 

Cái gì?!

 

Cậu trợn mắt Fernando, nhưng đối phương chẳng vẻ gì là đùa giỡn. Đôi mắt thâm trầm của như một hồ nước sâu, tĩnh lặng nhưng ẩn chứa nguy hiểm.

 

Eden thích cảm giác . Cậu lập tức buông cổ áo Fernando, cố gắng lùi , nhưng Fernando vẫn giữ nguyên tư thế, như thể ý định thả ngay.

 

“Anh—” Eden định mở miệng thì Fernando thản nhiên buông tay, cách giữa hai lập tức kéo giãn.

 

Fernando thẳng dậy, ung dung chỉnh cổ tay áo, giọng điệu bình thản:

 

“Em thắng , thì chiến lược hơn đấy.”

 

Eden há miệng, nhưng cuối cùng chẳng gì. Cậu chỉ thể trừng Fernando một cái đầy bất mãn, cảm giác như chơi một vố đau mà chẳng thể cãi .

 

Fernando nhếch môi, ánh mắt vẫn đầy vẻ bình thản nhưng rõ ràng ẩn chứa một chút thích thú.

 

“Nhìn như gì?” Anh hỏi, giọng điệu như thể vô tội. “Em tự kéo mà.”

 

Eden nghiến răng. Cậu mà! Đối với loại như Fernando, chơi đùa với tâm lý của khác gần như là bản năng!

 

“Anh đúng là đáng ghét.” Cuối cùng, hậm hực kết luận.

 

Fernando chỉ nhún vai, như thể chẳng thèm phản bác. Và điều đó chỉ khiến Eden càng thêm tức tối.

 

 

Eden bước khỏi phòng tắm, mái tóc ướt sũng, từng giọt nước còn vương những lọn tóc mềm mại. Cậu chỉ tùy tiện khoác lên một chiếc áo choàng tắm trắng, dây thắt lỏng lẻo, để lộ xương quai xanh tinh xảo.

 

Liếc mắt qua phòng, Eden lập tức thấy Fernando vẫn đang chiếc ghế sofa gần giường. Anh trông vẻ ung dung, một tay đặt thành ghế, tay còn cầm một cuốn tài liệu. ngay khi ánh mắt họ chạm , Fernando chẳng gì, cũng biểu hiện gì đặc biệt, chỉ lặng lẽ quan sát.

 

Bỗng nhiên, điện thoại của Eden reo lên. Cậu chẳng buồn lau tóc, khăn tắm còn quấn hờ đầu, liền nhanh chóng chạy đến chỗ điện thoại.

 

Màn hình hiển thị một cái tên quen thuộc— .

 

Eden ngay lập tức bắt máy, giọng điệu còn vẻ lười nhác thường ngày mà đó là một chút mềm mại hiếm .

 

“Alo, ?”

 

Ở đầu dây bên , giọng của bà chút lo lắng. Bà hỏi sống , gặp khó khăn gì , nhắc đến chuyện của bố , rằng ông quá đáng.

 

Eden , khẽ , định trấn an bà vài câu. đúng lúc , một cảm giác lành lạnh chạm tóc .

 

Eden giật , đầu — Fernando ngay lưng từ lúc nào.

 

Anh gì, chỉ cầm lấy chiếc khăn tắm đầu , nhẹ nhàng lau những giọt nước còn đọng . Động tác nhanh, cũng quá mạnh, mà mang theo một sự kiên nhẫn lạ thường.

 

Eden nhất thời quên mất đang gì, đầu óc trống rỗng trong một giây.

 

Ở đầu dây bên , vẫn tiếp tục , nhưng Eden thì chỉ thể cảm nhận bàn tay của Fernando di chuyển qua từng lọn tóc của . Hơi thở của gần, thậm chí còn thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt —lạnh lùng, trầm , giống hệt như con .

 

Cậu nuốt nhẹ một cái, cố gắng tập trung trở .

 

“Mẹ đừng lo.” Eden lên tiếng, nhưng giọng chút mất tự nhiên. “Con mà.”

 

Fernando khẽ .

 

Eden nghiến răng. Cậu mà! Cái rõ ràng đang cố tình!

 

Eden tắt điện thoại, kịp thở một thì lập tức ngoắt , ánh mắt đầy cảnh giác Fernando.

 

“Anh cái trò gì đấy?” Cậu cau mày, giật lấy chiếc khăn từ tay , quấn chặt lên đầu như thể phòng thủ một kẻ địch nguy hiểm.

 

Fernando vẫn điềm nhiên như chẳng gì xảy , khóe môi còn thấp thoáng nụ nhàn nhạt. “Lau tóc cho em.”

 

“Lau tóc cái gì mà lau tóc? bảo lau ?” Eden trợn mắt, hai tay ôm lấy đầu như thể sợ sẽ gì thêm.

 

Fernando bình tĩnh xuống ghế, ánh mắt chứa đầy vẻ thích thú. “Em , nhưng thích.”

 

Eden suýt chút nữa thì nghẹn họng. Cậu tức đến mức tai đỏ lên, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. “Thích? Thích cái đầu ! cần quan tâm!”

 

Fernando nhướng mày, gật gù như thể đang suy xét điều gì đó. “Thế ?”

 

Eden cảnh giác . “Phải!”

 

kịp để phản ứng thêm, Fernando bỗng vươn tay kéo xuống cạnh .

 

Cậu kịp hét lên thì nhẹ nhàng giật khăn khỏi đầu nữa, tiếp tục dùng động tác chậm rãi mà lau tóc cho , còn mạnh bạo hơn .

 

Eden giãy giụa, nhưng phát hiện sức lực của Fernando để đùa. “Anh—buông ! đùa !”

 

Fernando thản nhiên tiếp tục lau tóc, giọng điệu lười biếng nhưng đầy trêu chọc: “Đừng động. Ướt hết .”

 

Eden tức phát . “Fernando!!”

 

.” Anh đáp bình tĩnh.

 

“Anh—”

 

Fernando nghiêng đầu, cắt ngang lời . “Ngồi yên.”

 

Eden hít một thật sâu, bùng nổ, nhưng phát hiện .

 

Cậu giam lỏng .

 

Mà cái đáng ghét còn giỏi trong việc lợi dụng cơ hội để bắt nạt nữa!

 

TÁC GIẢ CHỈ VIẾT TRUYỆN TẠI MONKEYD.COM.VN, ĐỘC GIẢ ĐỌC TẠI BẤT KÌ NƠI KHÔNG CHÍNH THỐNG KHÁC CÓ THỂ GIÁN TIẾP DẪN TỚI VIỆC TÁC PHẨM BỊ DROP. CẢM ƠN!

Loading...