Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 33: Em lo cho tôi à?
Cập nhật lúc: 2025-03-13 09:38:26
Lượt xem: 241
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Eden giường, trằn trọc trở hết đến khác. Ánh đèn ngủ dịu nhẹ hắt lên trần nhà, tạo thành những mảng sáng tối lửng lơ. Cậu nhắm mắt, cố ép chìm giấc ngủ, nhưng đầu óc cứ rối tung rối mù.
Mối quan hệ … thật sự quá kỳ lạ.
Cậu vốn chỉ định lợi dụng Fernando, biến thành một quân cờ hữu dụng trong kế hoạch của . Một nước cờ hảo— thể dựa quyền lực của , thể quan sát cẩn thận hơn.
bây giờ thì ? Cậu cái cầm khăn lau tóc cho như thể là…
Eden vùi mặt gối, chôn sâu đến mức chỉ thiếu điều hét lên vì bực bội với chính .
Eden giường, trằn trọc suốt mấy tiếng đồng hồ. Kim đồng hồ nhích từng chút một—một giờ, hai giờ, ba giờ sáng. Cậu mở mắt trần nhà, bực bội đến mức bật dậy đập mạnh cái gối xuống giường.
Cái gì mà mối quan hệ kỳ lạ chứ? Rõ ràng là quái đản!
Fernando kiểu thích chăm sóc ai cả, Eden điều đó. Thế mà hôm nay thể thản nhiên cầm khăn lau tóc cho , động tác còn vô cùng tự nhiên, như thể đây là chuyện vẫn .
Cậu thấy khó chịu với chính . Đáng lẽ gạt chuyện qua một bên, nhưng hiểu tâm trí cứ mắc kẹt trong cái cảm giác đó.
Cứ thế thì chịu nổi nữa!
Eden bật dậy khỏi giường, quẳng chăn sang một bên lao khỏi phòng.
Nếu thể ngủ thì nhất là hỏi thẳng cho lẽ!
Eden thẳng một mạch đến phòng việc của Fernando, tâm trạng bừng bừng như lửa đốt, quyết tâm hỏi cho nhẽ. đẩy cửa bước , cảnh tượng mắt lập tức dội một gáo nước lạnh cơn hừng hực trong lòng .
Fernando vẫn đó, dáng vẻ chẳng chút gì đổi—sơ mi trắng xắn tay gọn gàng, ánh mắt chăm chú màn hình, ngón tay gõ nhịp nhàng lên bàn phím. Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng gõ phím cạch cạch vang lên đều đặn, hòa với ánh đèn bàn vàng nhạt khiến bộ khung cảnh trông như một bức tranh tĩnh mặc.
Eden bàn việc, mấy câu trách móc chuẩn sẵn bỗng dưng bay biến sạch. Cậu cứ thế Fernando chằm chằm, mà Fernando thì vẫn tiếp tục việc như thể chẳng nhận đang mặt.
Phải mất mấy giây , Fernando mới thản nhiên ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh quét qua .
“Em cần gì ?”
Eden giật , lập tức lắp bắp: “—”
câu đó kẹt cứng trong cổ họng.
Cậu cần gì nhỉ?
Rõ ràng nãy vẫn còn hừng hực khí thế cơ mà? Sao bây giờ quên sạch thế ?
Fernando khẽ nhướng mày, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Eden bối rối sang chỗ khác, gãi gãi đầu, cuối cùng phun một câu hết sức… vô nghĩa:
“Anh gì mà chăm chỉ thế?”
Fernando im lặng mất vài giây, đó khóe môi nhếch lên, ánh mắt như như .
“Em xông phòng việc của lúc ba giờ sáng… chỉ để hỏi chuyện ?”
Eden trừ, cố vớt vát chút sĩ diện cho bản , nhưng trong lòng thì đang gào thét vì sự mất kiểm soát của . Đã lỡ bước , chẳng lẽ ngay?
Cậu hất cằm, vẻ bình tĩnh mà chống tay lên mép bàn, ánh mắt đảo qua màn hình mặt Fernando .
“Ba giờ sáng , tính nghỉ ngơi ?”
Fernando vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, tỏ ngạc nhiên sự quan tâm hiếm hoi . Anh chỉ nhàn nhạt đáp:
“Chưa xong việc.”
Eden nhíu mày. “ mà…”
Cậu còn kịp nghĩ lý do chính đáng thì ánh mắt sắc bén của Fernando thẳng .
“Em lo cho ?”
Eden lập tức bật , vội vàng khua tay: “Không, , chỉ thấy chăm chỉ quá mức thôi. Thế giới còn nhiều thứ thú vị hơn công việc mà.”
Fernando chằm chằm trong vài giây, bất ngờ khẽ . nụ mang theo một chút châm chọc.
“Em cứ như thể em chạy đến phòng lúc ba giờ sáng chỉ để quan tâm xem việc quá sức .”
Eden chặn họng ngay lập tức. Cậu trừng mắt Fernando, nhưng chẳng thể tìm câu nào phản bác.
Eden đó vài giây, cân nhắc xem nên về phòng . nghĩ đến việc về cũng ngủ , quyết định một cách hợp lý—ở đây luôn.
Không một lời, Eden kéo ghế , xuống đối diện bàn việc của Fernando. Cậu thoải mái ngả lưng , vắt chân lên một cách đầy tự nhiên, rút điện thoại và bắt đầu chơi game. Ngón tay lướt nhanh màn hình, ánh sáng từ điện thoại phản chiếu lên gương mặt thanh tú, trông nhàn nhã chút trẻ con.
Fernando liếc một thoáng nhưng lên tiếng. Anh vốn quen với sự vô tư, tùy tiện của Eden, nên cũng chẳng buồn thắc mắc xem đang gì.
Căn phòng trở về với sự im lặng vốn , chỉ âm thanh gõ bàn phím xen lẫn với tiếng nhạc nho nhỏ từ trò chơi của Eden.
Eden chơi một lúc thì bắt đầu ngáp liên tục. Mắt cay xè, ngón tay lướt màn hình cũng chậm dần, nhưng vẫn cố chấp buông điện thoại xuống.
Fernando liếc một cái, thấy Eden rõ ràng kiệt sức nhưng vẫn cố chơi tiếp, lắc đầu nhẹ, tiếp tục gõ bàn phím.
Năm phút .
Eden ngáp.
Mười phút .
Cậu dụi dụi mắt, đầu gật gù như sắp ngủ gục.
Fernando cuối cùng cũng nhịn , khẽ gõ tay xuống bàn một cái. “Nếu buồn ngủ thì ngủ .”
Eden lập tức mở to mắt, tỏ vẻ cam lòng. “ buồn ngủ.”
ngay đó, ngáp một thật dài, mắt rơm rớm nước.
Fernando đáp, chỉ khoanh tay tựa lưng ghế, bằng ánh mắt nửa nửa . Eden thì cứng đầu lắm, mặc kệ cơ thể đang phản bội chính , vẫn cố chấp bấm tiếp ván game mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-33-em-lo-cho-toi-a.html.]
chơi ba phút, mắt ríu , đầu nghiêng nghiêng sắp gục xuống ghế.
Fernando thở dài, dậy bước đến bên , một tay giật lấy điện thoại, một tay kéo nhẹ cổ tay .
Eden phản ứng chậm mất một nhịp, trợn mắt . “Này—”
“Về phòng.” Fernando cắt ngang, giọng điềm nhiên nhưng cho phép phản kháng.
Eden kéo lên, bước loạng choạng theo quán tính. “ trẻ con mà lôi thế —”
Fernando thèm đáp, cứ thế kéo khỏi phòng việc, hướng về phía phòng ngủ. Eden lầm bầm, nhưng hai mí mắt dán chặt từ lúc nào .
__________________________
Báo thức réo vang inh ỏi lúc 6 giờ sáng, kéo Eden khỏi một giấc ngủ đầy hai tiếng. Cậu mơ màng mở mắt, đầu óc trống rỗng như thể kịp cập nhật phiên bản mới nhất về tình hình hiện tại.
Với tay lấy điện thoại, Eden liếc qua màn hình và ngay lập tức tỉnh táo hơn một chút—hôm nay là thứ Hai. Cậu .
Eden chôn mặt gối, gào thầm trong lòng. Nếu sẽ hành hạ thế , tối qua cứng đầu ở phòng việc của Fernando .
Mà nhắc đến Fernando…
Eden lười biếng lật , mắt nhắm mắt mở phía cửa. Không động tĩnh gì.
Anh ngủ ? Hay là vẫn còn trong phòng việc?
Không quan trọng. Quan trọng là Eden lê xác phòng tắm khi quá muộn.
Với một nỗ lực phi thường, miễn cưỡng rời khỏi giường, lê từng bước nặng nề phòng tắm. Nước lạnh xối xuống, dịu phần nào cơn uể oải. Eden dựa trán vách kính, mắt nhắm nghiền, tự nhủ rằng thể trụ qua ngày hôm nay mà gục gã giữa cuộc họp.
…Mà nếu gục, chắc cũng chuyện quá to tát nhỉ?
Eden bước phòng ăn, tâm trạng còn đang lơ mơ vì thiếu ngủ. ngay khi thấy Fernando đó, thong thả dùng bữa sáng như thể tối qua thức trắng việc, Eden lập tức khựng .
Mắt tròn xoe, che giấu nổi sự kinh ngạc. Cái quái gì thế ?
Cả đêm ngủ, việc đến tận sáng, thế mà bây giờ Fernando vẫn thể ở đây, chậm rãi cầm tách , thậm chí còn vẻ thoải mái như thể một giấc ngủ trọn vẹn tám tiếng.
Eden như thể đang một sinh vật ngoài hành tinh. Trong đầu chỉ một câu hỏi: Sao con thể vận hành như ?!
Fernando ngước lên, bắt gặp ánh mắt đầy ngỡ ngàng của Eden thì chỉ nhướng mày, giọng điềm nhiên:
“Ngồi xuống ăn . Đứng đấy gì?”
Eden vẫn hết sốc. Cậu liếc Fernando, qua tấm kính gần đó—quầng mắt thì thâm, tóc tai còn rối, cả lộ rõ sự mệt mỏi một đêm gần như ngủ.
Trong khi đó, Fernando trông như từng đến khái niệm mệt mỏi là gì.
Eden há miệng định gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, lê bước đến bàn, tự động lấy một ly cà phê khi xuống.
“Anh là thật đấy?” Cậu lẩm bẩm, vẫn còn hoài nghi về sự tồn tại của Fernando.
Fernando đáp, cũng chẳng buồn để tâm đến biểu cảm mệt mỏi của Eden. Anh chỉ lặng lẽ đưa tay, nhẹ nhàng chỉnh mấy lọn tóc chổng ngược đầu , động tác tự nhiên quen thuộc đến mức Eden còn kịp phản ứng gì.
Cậu chớp mắt, cảm giác như đơ vài giây. Chuyện quái gì đang xảy ?
Eden kiểu dễ ngại, nhưng sự tự nhiên thái quá của Fernando khiến bỗng dưng phản ứng thế nào. Giống như thể… từ bao giờ ?
Cậu lập tức dịch xa một chút, hắng giọng che sự lúng túng:
“Bữa sáng của ?”
Fernando thu tay , bình thản đáp: “Tự lấy.”
Eden trợn mắt . “Anh thể chu đáo thêm chút ?”
Fernando cầm tách lên, ánh mắt đầy ý nhưng giọng điệu thì vẫn thản nhiên:
“Chỉnh tóc cho em còn đủ chu đáo?”
Eden phụng phịu bước đến bàn đảo gần bếp, ánh mắt lướt qua đống đồ ăn sáng bày sẵn. Bánh mì, trứng, thịt nguội, một chút trái cây cắt sẵn… nhưng tất nhiên, bánh ngọt.
Cậu thở dài trong lòng. Không cần hỏi cũng , chắc chắn hôm nay Fernando cho ăn bánh buổi sáng.
Eden khoanh tay bàn ăn, tỏ vẻ bất mãn mặt. Rõ ràng là đây bữa sáng mà . Fernando thì vẫn nhàn nhã thưởng thức , như thể chẳng hề quan tâm đến sự đau khổ thầm lặng của .
Cắn môi một cái, Eden quyết định thử thương lượng:
“Không bánh croissant ?”
Fernando thèm ngước lên, giọng điềm nhiên như thể đoán câu hỏi :
“Không.”
“Pain au chocolat thì ?”
“Không.”
Eden nhướng mày. “Chứ là tại cố tình cho ăn bánh ?”
Fernando nhấp một ngụm , cuối cùng cũng chịu liếc qua một cái. “ chỉ đang đảm bảo chế độ ăn hợp lý cho em thôi.”
Eden trợn mắt. Cái gì mà “đảm bảo chế độ ăn hợp lý”? Nói thẳng là Fernando đang kiểm soát thực đơn của thì đúng hơn!
Thật sự mà , tác giả cũng thấy mắc . Eden đúng là kiểu khó tính, ngang ngược.
Nghĩ mà xem— ở trong nhà của Fernando, ăn đồ ăn hầu của Fernando chuẩn , ngủ giường của Fernando, mặc quần áo chuẩn sẵn, cũng xe của Fernando đưa đón. Vậy mà vẫn thể nhăn nhó chỉ vì bữa sáng bánh ngọt.
là tính thiếu gia ăn m.á.u .
cũng chính vì thế mới buồn . Fernando thì cứ ung dung mà quan sát cái sự bất mãn đó của Eden, kiểu như quá quen thuộc với cảnh , chẳng thèm cãi . Còn Eden thì vẫn cứ hậm hực, như một con mèo xù lông vì cấm ăn vụng.
Tác giả thở dài, nhưng mà cũng công nhận… kiểu thì chắc chắn Fernando còn cưng Eden dài dài.
TÁC GIẢ CHỈ UPDATE DUY NHẤT TẠI MONKEYD.COM.VN, ĐỌC TẠI NƠI KHÁC LÀ GIÁN TIẾP KHIẾN TÁC PHẨM BỊ DROP!