Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 34: Về nhà với tôi

Cập nhật lúc: 2025-03-13 09:39:26
Lượt xem: 316

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng hôm đến lạ. Bầu trời xanh trong vắt, một gợn mây, ánh nắng vàng nhạt rải xuống mặt đường, phản chiếu lên lớp kính xe đỗ dọc vỉa hè. Không khí mát mẻ, mang theo chút hương thơm của lá cây mới tỉnh giấc đêm dài.

 

Ngay cổng công ty, một chiếc Rolls-Royce Phantom đen bóng đỗ , lớp sơn phản chiếu ánh sáng tạo thành những đường nét sắc sảo đến mỹ. Động cơ xe im lặng như thể nó cần khoe khoang sự hiện diện của —một biểu tượng của quyền lực và xa hoa, dù phát âm thanh nào vẫn đủ để thu hút ánh .

 

Trợ lý ngay cổng, đôi mắt vô thức dán chặt chiếc xe, há hốc mồm.

 

Cửa xe chậm rãi mở .

 

Từ bên trong, Eden bước xuống, mái tóc mềm mại rối vì cơn gió sáng sớm. Cậu vẫn ung dung, điềm tĩnh như thể việc một chiếc xe xa xỉ thế chẳng gì đáng bàn. Bộ vest cắt may tỉ mỉ càng tôn lên khí chất thanh lịch và nhàn nhã vốn .

 

trợ lý thì nhàn nhã chút nào.

 

Bởi vì, dù ai , ai cũng chiếc xe thuộc về ai.

 

Không tự nhiên mà một gia đình đuổi khỏi nhà thể bước xuống từ một chiếc Rolls-Royce Phantom sang trọng như thế.

 

Trợ lý câm nín. Nhìn Eden tiêu sái bước công ty mà trong lòng chỉ một suy nghĩ duy nhất—

 

Cái , rốt cuộc là thuộc về thế giới nào ?

 

Trợ lý ngây theo bóng lưng Eden, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

 

Thật , nếu tận mắt chứng kiến, lẽ sẽ chẳng ai tin nổi cuộc đời của một thể thuận buồm xuôi gió đến mức .

 

Sinh trong một gia đình siêu giàu ? Có.

 

Bị gia đình đuổi khỏi nhà? Cũng . vẻ như điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến Eden.

 

Bởi vì chỉ một đêm, một  còn giàu hơn dang tay “cưu mang.”

 

Nói cưu mang thì quá, nhưng nghĩ kỹ , trợ lý cảm thấy cũng  sai lắm.

 

Eden rõ ràng  cần cố gắng, cũng  cần tranh đấu, thế mà cuộc đời cứ tự động trải hoa hồng chân .

 

Nếu như một dạng sinh chỉ để  yêu thương, thì chắc chắn Eden chính là ví dụ điển hình nhất.

 

Trợ lý đột nhiên thở dài.

 

là thế giới   công bằng chút nào.

 

Trợ lý còn đang đắm chìm trong suy nghĩ cuộc đời bất công thì Eden gọi hồn về thực tại.

 

Eden bước tới, nhướn mày trợ lý như thể đang đánh giá một hiện tượng lạ.

 

“Sao thở dài?” Cậu nghiêng đầu hỏi, giọng điệu tò mò chút nghi hoặc.

 

Trợ lý còn kịp bịa một lý do hợp lý thì Eden tiếp tục:

 

“Nhìn cứ như ăn sáng . Hay là sáng nay đến muộn quá nên đói?”

 

Trợ lý: “…”

 

Không thở dài là vì đấy! Vì thể sống cuộc đời “trong mơ” mà cần cố gắng gì hết? Vì thể  đuổi khỏi nhà nhưng vẫn Rolls-Royce Phantom chở đến công ty? Vì vất vả bao nhiêu năm trời mà vẫn nổi một chiếc xe đạp điện?!

 

Trợ lý hít sâu một , cố gắng giữ bình tĩnh.

 

ăn sáng , cảm ơn quan tâm.”

 

Eden khoanh tay ngực, tặc lưỡi. “Vậy ? Trông giống lắm.”

 

Trợ lý: “…”

 

giống cái gì? Không giống ăn sáng, giống may mắn quan tâm?!

 

Eden chằm chằm khuôn mặt trợ lý, ánh mắt lướt qua vẻ mặt căng thẳng như sắp bốc khói của đối diện. Cậu chỉ khẽ nhếch môi, nụ nhẹ như gió lướt qua, đủ để khiến cảm thấy ngột ngạt.

 

“Thế thì ” Eden , giọng điệu nửa như quan tâm, nửa như trêu chọc.

 

Không chờ trợ lý đáp , xoay , sải bước công ty, dáng vẻ thong dong như thể từng nhận bản gây một trận sóng ngầm.

 

Trợ lý đó, theo bóng lưng Eden mà chỉ thở dài thêm nữa.

 

“Người gọi cái là… hưởng ?” Anh thầm nghĩ, khẽ lắc đầu, tự nhủ bản đừng nên suy nghĩ nhiều gì, chỉ tổ mệt .

 

_________________________

 

Eden đang thoải mái ghế, bàn tay lướt nhẹ qua mặt bàn, ánh mắt đầy tự mãn. Bộ đồ hàng hiệu khiến cảm thấy như tiếp thêm sinh khí, chuyện trong ngày hôm nay dường như cũng thuận lợi hơn hẳn.

 

Mọi thứ đều … cho đến khi cánh cửa phòng đột ngột mở . Theodore bước với vẻ mặt đầy nghi hoặc, ánh mắt quét qua Eden như thể đang dò xét một vụ án bí ẩn.

 

“Nghe sáng nay bằng Rolls-Royce Phantom?” Theodore khoanh tay, nghiêng đầu, giọng điệu trêu chọc nghiêm túc. “Anh đu bám một phụ nữ U50 ? Đừng mất giá như thế chứ.”

 

Câu như một mũi tên nhắm thẳng sự tự mãn của Eden. Cậu sững trong vài giây, khóe môi giật giật, ánh mắt chớp nhẹ đầy ngạc nhiên trí tưởng tượng của em.

 

“Em nghĩ thảm ?” Eden híp mắt Theodore, ngả lưng , tay chống lên thành ghế, như . “Nếu thật sự bám ai, thì ít nhất cũng là U40 trở xuống, ngoại hình xứng tầm, tài sản hơn ít nhất ba . Anh dễ mất giá thế.”

 

Theodore nheo mắt, khẩy. “Vậy thì chắc là tìm một đạt tiêu chuẩn . Không U50, nhưng ít nhất cũng đủ khả năng bao từ đầu đến chân đúng chứ?”

 

Eden chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt lấp lánh nhưng vẫn giữ vẻ thản nhiên. “Ai bao ? Em như thể tự lo cho .”

 

Theodore bật thành tiếng, bước hẳn phòng, dựa lưng tủ sách, đôi mắt sắc bén Eden như bóc trần tất cả. “Tự lo? Anh tự lái Rolls-Royce Phantom hả? Mà đúng hôm đuổi khỏi nhà?“

 

Eden chỉ khẽ nhún vai, vội vàng phản bác. “Xe của ai quan trọng. Quan trọng là thì nó cũng thành xe của .”

 

Theodore chỉ khẩy, thêm lời nào. Cậu bước tới bàn việc, đặt phịch một tập tài liệu dày cộp xuống mặt Eden. Âm thanh trầm nặng vang lên trong gian, như một lời cảnh báo rõ ràng.

 

“Giải quyết hết đống trong hôm nay.”

 

Eden liếc mắt tập tài liệu, Theodore, ánh mắt lóe lên chút ngạc nhiên pha lẫn khó chịu.

 

“Em định g.i.ế.c bằng giấy ?”

 

Theodore chỉ nhún vai, môi nhếch lên thành một nụ đầy thách thức. “Nếu c.h.ế.t đống giấy thì nhanh . Không thì tối nay tìm ai đó để đấy.”

 

Eden khẽ hừ một tiếng, ánh mắt vẫn dán chặt tập tài liệu như thể nó phản bội . “Khóc cái gì chứ? Ai thèm vì mấy cái giấy …” Cậu lầm bầm, dù trong lòng chẳng thấy tự tin cho lắm.

 

Dẫu , lời phản bác cũng chỉ vang lên trong khí, vì Theodore thản nhiên bước khỏi phòng, đóng cửa một cách dứt khoát. Tiếng cửa khép vang lên, cắt ngang ý định của Eden về việc tìm cớ lười biếng.

 

Không gian trở về sự im lặng, chỉ còn Eden và cái đống tài liệu như một ngọn núi án ngữ mặt. Cậu thở dài, tựa đầu ghế, ngước trần nhà như thể hy vọng một phép màu nào đó sẽ xảy . phép màu thì đến, còn tài liệu thì vẫn yên đấy, như thách thức sự nhẫn nại của .

 

Eden uể oải ngả lưng ghế, ánh mắt lơ đãng đồng hồ tường. Kim giờ chạm đến con bảy, bầu trời ngoài cũng nhuốm màu hoàng hôn mệt mỏi. Cậu thở dài, tiếng thở dài kéo dài và nặng nề như thể trút hết sự chán chường trong lòng.

 

“Chết tiệt thật…” Eden buột miệng, giọng khàn khàn vì mệt mỏi, câu chửi thề bật như một phản xạ tự nhiên. Cậu chống tay lên trán, cảm thấy bản như đám giấy tờ hành hạ đến cạn kiệt sức lực.

 

Chưa kịp than thêm câu nào, chiếc điện thoại bàn bất chợt rung lên, màn hình sáng rực hiện lên cái tên quen thuộc: Fernando.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-34-ve-nha-voi-toi.html.]

Eden nheo mắt màn hình một giây, chậm rãi nhấc máy, giọng khàn khàn vì mệt và chút bực bội. “Gọi đúng lúc thật đấy…”

 

Đầu dây bên , giọng Fernando vang lên, trầm mà bình thản. “Em còn ở công ty ?”

 

Eden khẽ nhạt, chỉnh tư thế . “ còn. Làm việc đến rụng cả tóc đây .” Cậu liếc đống giấy tờ bàn, thêm , giọng lẫn chút châm chọc. “Anh đoán xem, ai đưa đống tài liệu như núi cho ?”

 

Fernando khẽ , giọng trầm thấp mà đầy ẩn ý. “Chắc là cho em thôi.”

 

Eden nhếch môi, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn giấu sự sắc sảo. “Tốt đến mức tiễn xuống mồ luôn thì .”

 

Fernando im lặng một lúc, nhưng sự im lặng khiến Eden cảm nhận rõ hơn ánh mắt sắc bén từ bên đầu dây, như thể Fernando đang mỉm đầy ẩn ý.

 

“Em định đến bao giờ? Hay là dừng , về nhà ?” Giọng Fernando vẫn dịu dàng nhưng mang theo mệnh lệnh ngầm.

 

Trong lòng , câu hỏi vang lên như một sự giễu cợt. Về nhà ư? Có dễ thế .

 

Cậu ngẩn , ánh mắt lướt nhanh qua đống tài liệu bàn dừng trong vô định. “Nhà”… nhà nào? Nhà của Fernando ? đó nhà của Eden.

 

Cảm giác lạ lùng quét qua trong lòng, như thể ai đó vạch trần một sự thật mà chính bản cũng dám đối mặt. Eden nhạt, một nụ đầy mỉa mai.

 

“Nhà? nhà mà về?” Giọng trầm thấp, lặng lẽ mà lạnh nhạt.

 

Đầu dây bên , Fernando im lặng một giây ngắn ngủi, nhưng như kéo dài vô tận.

 

“Em xem đó là nhà ?”

 

Eden híp mắt, càng thêm nhạt nhẽo. “Nhà của , của . chỉ đang… ở nhờ thôi.”

 

Nói xong câu đó, Eden cảm giác chính cũng chẳng hiểu nổi cảm xúc trong lòng. Là tự ti, là chua chát, chỉ đơn giản là thực tế? Cậu chắc. Chỉ lúc , căn phòng yên tĩnh hơn bao giờ hết, và Eden thì chẳng nghĩ nhiều thêm nữa.

 

thêm chút nữa về.” Eden nhanh, giọng dứt khoát như chấm dứt cuộc trò chuyện.

 

bên , Fernando chỉ khẽ , giọng trầm , dịu dàng mà lạnh lùng.

 

“Tùy em.”

 

Cuộc gọi kết thúc, chỉ còn tiếng im lặng và ánh nặng nề của Eden về phía đống tài liệu. Cậu cảm giác như đang ở lưng chừng, chẳng thuộc về nơi nào, mà cũng chẳng thể rời .

 

 

Eden cố gắng cắm đầu việc đến tận chín giờ tối. Đống tài liệu mặt như một ngọn núi bao giờ chạm tới đỉnh, mà mỗi lật sang một trang mới như một nhát d.a.o cắt sâu sự kiên nhẫn gần cạn kiệt của .

 

Bên ngoài, cả công ty tắt đèn tối om, chỉ còn ánh sáng đơn độc từ phòng việc của Eden. Sự im lặng phủ xuống, đặc quánh và ngột ngạt, khiến mỗi thở của Eden như ép chặt trong lồng ngực. Cậu quá mệt, đói lả, và đầu óc thì nặng trĩu như sắp nổ tung.

 

Tiếng bút va nhẹ bàn, Eden buông tay, tựa đầu ghế. Đôi mắt khô rát khẽ nhắm , nhưng

 

Lạch cạch.

 

Tiếng động nhỏ thôi, như tiếng giày da chạm nhẹ nền gạch, nhưng trong gian tĩnh lặng, nó vang lên như một hồi chuông chói tai. Eden khựng , mạch m.á.u dồn lên tai, tay siết chặt lấy thành ghế. Cậu ngẩng đầu, đôi mắt mệt mỏi ngước lên trong bản năng cảnh giác.

 

Và ngay giây đó, như c.h.ế.t lặng.

 

Fernando đó, ngay nơi cửa phòng, bóng dáng cao lớn phủ dài sàn nhà. Ánh sáng từ đèn trong phòng hắt xuống, rọi lên gương mặt , trầm lặng và lạnh lùng, như thể bước từ một cơn mơ mà cũng như một cơn ác mộng.

 

Mặt Eden cắt còn giọt m.á.u nào, gần như đông cứng. Cậu chỉ kịp thở khẽ một tiếng, nhưng thốt lời nào.

 

Fernando cũng , ánh mắt sâu thẳm chỉ lặng lẽ quét qua gương mặt Eden, lướt xuống đống tài liệu vẫn còn ngổn ngang bàn. Ánh mắt đó cần lời , cũng đủ khiến Eden nghẹn thở.

 

Là sự im lặng, là lời trách móc đang ẩn giấu? Eden . chắc một điều—Fernando xuất hiện lúc , đơn giản chỉ là trùng hợp.

 

Eden vẫn yên, gian trong phòng chìm một sự tĩnh lặng khó chịu. Cậu nuốt khan, cố gắng điều chỉnh thở, dù cổ họng khô khốc đến mức chẳng thốt nên lời. Đôi mắt nặng trĩu, khô rát đến mức mỗi chớp là một đau nhói.

 

Eden Fernando. Cái mơ hồ, lờ đờ như thể đôi mắt chẳng còn đủ sức để thứ nữa. Mệt mỏi đến mức thứ mắt đều trở nên nhòe nhoẹt, vô định.

 

, như một bản năng, Eden cố nở một nụ . Một nụ gượng gạo và miễn cưỡng đến tội nghiệp. Khóe môi giật nhẹ, run run như kéo lên bằng chút sức lực cuối cùng, cứng đờ và gượng gạo. Nụ đó giấu nổi sự mệt lả, và thậm chí chút gì đó cay đắng, tủi .

 

“Anh đến …” Giọng Eden khàn khàn, nhẹ như gió thoảng, chẳng rõ là câu chào chỉ là một lời lẩm bẩm vô thức.

 

Fernando im, ánh mắt dán chặt lên nụ méo mó . Ánh hề ấm áp, cũng lạnh lẽo, chỉ là một sự lặng thinh đầy suy tư. 

 

Fernando chằm chằm Eden, ánh mắt sâu thẳm như thể đang soi thấu cả những suy nghĩ mà Eden thể thành lời. Anh lặng im trong giây lát, cất giọng, trầm và sắc như lưỡi d.a.o cắt ngang gian tĩnh mịch.

 

“Em cố đến mức nào nữa?”

 

Câu hỏi vang lên, nặng nề, khiến Eden khựng . Cậu mấp máy môi nhưng chẳng gì. Chỉ lắc đầu, đầu lắc nhè nhẹ, như thể chính cũng còn thể gắng gượng đến . Đôi mắt lạc lõng, mệt mỏi, như thể bất kỳ câu trả lời nào cũng chỉ là vô nghĩa.

 

Fernando siết chặt bàn tay, ánh mắt lóe lên một tia giận dữ khó kìm nén. Anh tiến thêm một bước, giọng trầm thấp nhưng đầy sự kiềm chế.

 

“Ai giao cho em cái đống ?”

 

Câu hỏi dồn dập như thể bóp nghẹt Eden. Eden vẫn im lặng, chỉ đưa tay lên, khẽ chỉ về phía đống tài liệu dày cộp đang chất chồng mặt. Động tác mệt mỏi, tuyệt vọng.

 

Fernando theo, đôi mày cau , gương mặt trở nên lạnh lùng. Cả toát sự giận dữ rõ ràng. Anh cần hỏi thêm, cũng chẳng cần lời giải thích. Sự im lặng của Eden đủ để hiểu.

 

“Đứng dậy,” Fernando lệnh, giọng cứng rắn, cho phép từ chối. “Về nhà.”

 

Eden ngẩng đầu lên, ánh mắt như còn tin điều . Về nhà? … nhà nào? Nhà của ai? Eden ngập ngừng, nhưng cổ họng khô khốc chẳng thốt nên lời.

 

Fernando dường như suy nghĩ , ánh mắt thoáng một tia sắc lạnh hơn. Anh lặp , giọng trầm thấp nhưng đầy quyền uy.

 

“Về nhà với .”

 

Eden lắc đầu, ánh mắt quật cường dù mệt mỏi dày đặc trong từng thở. “ xong,” , giọng khàn đặc nhưng vẫn cố chấp.

 

Fernando yên, đôi mắt tối , Eden như thể đoán sự bướng bỉnh . Anh hỏi, cũng giải thích thêm. Giữa hai , sự im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ và ánh đèn mệt mỏi rọi xuống bóng dáng Eden đang chênh vênh.

 

, chẳng cần báo , Fernando bước tới, dứt khoát cúi , vòng tay ôm trọn lấy Eden bế lên vai. Động tác gọn gàng, dứt khoát đến mức Eden kịp phản ứng gì, chỉ cảm nhận sự ấm áp vững chãi bao bọc lấy .

 

“Fernando!” Eden giật , giọng lạc , ngạc nhiên bối rối. Cậu vùng vẫy, nhưng sức lực cạn, chỉ còn mấy động tác yếu ớt, gần như vô nghĩa.

 

Fernando siết chặt tay, giữ chặt Eden vai, giọng vang lên, trầm khàn nhưng đầy uy lực. “Công việc của em, sẽ giải quyết hết. Còn bây giờ, em về nhà.”

 

Anh dừng một chút, ánh mắt sắc lạnh qua đống tài liệu bàn, lạnh lùng tiếp lời, từng chữ nặng như đá tảng. “Đêm qua ba giờ sáng em vẫn ngủ. Giờ ăn, uống gì, còn định hành xác đến mức nào nữa?”

 

Eden cứng , mím chặt môi. Trong đáy mắt thoáng một tia bối rối, như thể bóc trần . Fernando để cơ hội phản bác.

 

“Em đang bướng.” Fernando chậm rãi, giọng như gió lùa qua khe cửa, sắc lạnh và chắc chắn. “ em đang cố gì.”

 

Eden im lặng. Không phản bác, thừa nhận. cái im lặng là câu trả lời rõ ràng nhất.

 

Fernando khẩy, lạnh lẽo. “Vậy thì nữa. Về nhà với .”

 

, chờ thêm giây nào, bước thẳng ngoài, từng bước chân nặng trịch vang lên trong hành lang vắng. Eden vẫn bất lực vai , mùi hương của Fernando bao quanh, ấm áp khiến cảm thấy ngột ngạt.

 

Cậu thua . Eden cũng , chẳng hề thắng ngay từ đầu.

TÁC GIẢ CHỈ UP DUY NHẤT TẠI MONKEYD.COM.VN ĐỌC Ở NƠI KHÁC LÀ KHIẾN TÁC PHẨM GIÁN TIẾP BỊ DROP!

Loading...