Lâm Thanh Nghiên cảm giác giống như ăn thứ gì, no , một hồi lâu mới : "...... Cái thì thể đổi trong một chốc một lát."
Nghe nàng như , thiếu nữ nghiêm túc lắc đầu: "Có thể sửa, là ."
Đại khái nhắc tới điều , liền đêm thù mới hận cũ trong lòng xả , ánh mắt thiếu nữ bỗng chốc trở nên phẫn hận, "Hừ, bổn tiểu thư mới lười thèm quan tâm, kệ , dù c.h.ế.t cũng liên quan đến bổn tiểu thư."
Nói xong, thiếu nữ giương cương ngựa, thấp giọng quát "Giá" một tiếng, cưỡi ngựa phi nhanh về phía .
Mê Truyện Dịch
Nhìn ảnh thiếu nữ xa, Lâm Thanh Nghiên bất đắc dĩ đành đầu trở bên cạnh xe ngựa.
Rèm cửa sổ xe một ngón tay thon dài như ngọc nhấc lên, sườn mặt tuấn tú nhu hòa của công tử bạch y lộ , : "Phiền , Thanh Nghiên."
Lâm Thanh Nghiên lắc đầu, nàng cảm thấy việc thành, ngữ khí áy náy : "Xấu hổ quá Bùi Tịch, cũng nên như thế nào." Dừng một chút, nàng nghi hoặc, " phát hiện, dường như bản An Cửu cũng vì tức giận, nếu nàng để ý chân của , thèm để ý chứ?"
Bùi Tịch bên trong xe ngựa, mặt mày ôn nhuận thoáng cong cong, ý sâu trong đáy mắt.
Hắn cũng giải thích chuyện bí tịch, chỉ nhàn nhạt : "Có lẽ, nàng giận lời nàng."
Trừ điều , nghĩ nguyên nhân khác.
Dù từ đến nay nàng thích , nhớ lúc ở sơn trang Kim Xà, xuất hiện mắt nàng, cũng thể khiến thiếu nữ chán ghét.
Chắc là nàng phiền chán thôi.
Hắn sớm...... quen ?
Xe ngựa một hồi, cuối cùng tới cửa núi, còn đến gần, liền thấy thiếu nữ váy đỏ xuống ngựa, ở bên núi chuyện với một tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng mới mười mấy tuổi, mặc tăng y xám, đối mặt với đôi mắt sáng xinh của thiếu nữ, biểu tình chút câu nệ.
"Nữ thí chủ, nếu cô leo núi, thể qua bên tìm kiệu, thường xuyên đại quan quý nhân đến chùa dâng hương, đa đều là kiệu."
Mấy Lâm Thanh Nghiên tới, rõ bọn họ chuyện với , mới hoá An Cửu bộ lên núi, đang hỏi tiểu hòa thượng gì bộ .
Chùa Vô Âm nổi tiếng, trong phạm vi trăm dặm quanh đây nhiều hoan nghênh, mỗi ngày đều ít tới chùa cầu thần bái phật, công việc nâng kiệu cũng bỗng dưng phát triển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa/chuong-165-khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa.html.]
Chỉ chốc lát liền vài vị nâng kiệu* tin mà đến, thiếu nữ váy đỏ vững kiệu, cũng phía , tự lên núi.
* Từ gốc là 挑山工, nghĩa công nhân vận chuyển, chuyên chở hàng chục kg hàng hóa từ chân núi đến đỉnh núi, nhưng vì trong trường hợp là là kiệu nên để nâng kiệu luôn
Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình tất nhiên cần kiệu, hai trực tiếp bộ lên núi, bước chân nhảy lên, chốc liền bay qua.
Chỉ còn An Cửu kiệu, và Bùi Tịch một cái kiệu khác phía , A Thất bên cạnh Bùi Tịch.
Ba yên lặng lên núi, A Thất kẹp giữa hai đang chiến tranh lạnh, một câu cũng dám .
Ngọn núi nơi chùa Vô Âm tên là núi Song Tùng, đỉnh núi hai cây tùng ngàn năm, cầu nguyện với cây tùng cực kỳ linh nghiệm.
Chùa ở đỉnh núi, nâng kiệu mất nửa buổi sáng, mới chậm rì rì chùa Vô Âm.
Khi đến chùa, đúng lúc là buổi trưa, Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên sớm chờ ở cửa chùa, hai bọn họ chung một chỗ, còn vị hòa thượng trẻ tuổi khoác áo cà sa màu trắng.
An Cửu liếc mắt một cái liền thấy vị hòa thượng .
Hòa thượng một khuôn mặt khá thanh tú, hình đĩnh bạt, như tùng tựa bách, áo cà sa trắng thấy một nếp nhăn.
Người xuất gia thường sắc mặt từ bi, ánh mắt ôn hòa, hòa thượng khuôn mặt cực kỳ thanh lãnh, mặt tuấn mỹ chút biểu tình, thần sắc nhạt nhẽo như mây mù gió lạnh núi, cơn gió thổi qua dấu vết.
Trên khí chất tươi mát lãnh đạm, khoác áo cà sa trắng, càng thêm vẻ xuất trần tuyệt thế, giống phàm nhân.
An Cửu xuống kiệu, ném một thỏi bạc cho nâng kiệu, "Không cần thối , thưởng cho các ngươi."
Vài nâng kiệu lau mồ hôi, đến thấy răng thấy mắt, ngàn ân vạn tạ .
An Cửu đến mặt Lâm Thanh Nghiên, hai mắt thẳng hoà thượng trẻ tuổi , tò mò hỏi: "Vị là ai ?"
Lâm Thanh Nghiên : "Đây là Phi Trần, tử của đại sư Chân Nhất chùa Vô Âm, chúng tới, liền tự nghênh đón."
Sau đó giới thiệu An Cửu cho Phi Trần.
Phi Trần gật đầu với An Cửu, ánh mắt bình tĩnh gợn sóng, giống như tuyết liên cô độc núi cao: "An thí chủ."