Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Khi Nữ Phụ Gặp Nam Phụ Hắc Hóa - Chương 44: Khi Nữ Phụ Gặp Nam Phụ Hắc Hóa

Cập nhật lúc: 2025-07-16 06:43:55
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Cửu gật gật đầu, "Vậy hiện tại cũng còn cách nào."

Bùi Tịch : "Nếu gì bất ngờ xảy , ngày chúng thể đến thành Bình Lan, mau." Bỗng nhiên chuyển giọng, hỏi, "Sao đột nhiên An tiểu thư tập võ?"

Lông mi An Cửu rũ xuống, nàng chuyện, ngón tay vô thức chạm chiếc còi trúc xanh treo ngực, mặt mày bao phủ một tầng mất mát như ẩn như hiện.

Đôi mắt Bùi Tịch lóe lên, mấy ngày nay nàng rảnh liền sẽ thổi còi trúc, nhưng theo thời gian, tiếng còi càng ngày càng ít vang lên.

Nghĩ đến là thất vọng quá nhiều , nàng hiểu đó là đồ khác dùng để lừa gạt nàng.

Cứ như thế, nàng vẫn lồ ng nó với dây màu, đeo ở ngực.

Dường như đó là bảo vật trân quý.

Cho nên, nàng tập võ, là bởi vì ?

như Bùi Tịch , hai ngày bọn họ liền đến thành Bình Lan.

Xe ngựa trong thành, An Cửu nhấc màn xe bên ngoài.

Thành Bình Lan thể lớn hơn Cửu Phương Thành, chính là quận lỵ* của quận Lạc An và giáp quận Thanh Dương, bộ thành trì phân tám đại lộ, vô tòa láng giềng, ở trong đó khắp nơi đều là tiếng , bán rong, đầy tớ, bá tánh, quý nhân lui tới trật tự, vô cùng náo nhiệt.

* Quận lỵ: là trung tâm quản lý một quận, nhiều khi là thành phố lớn nhất, ở nhiều quốc gia.

Đặc biệt thành Bình Lan gần chân núi Hoa Sơn, Hoa Sơn kiếm phái Hoa Sơn, trong thành nhiều nhân sĩ giang hồ .

Thường thể thấy hành tẩu cầm bội kiếm hoặc đao đường, An Cửu còn thấy hai thiếu hiệp thanh y truy đuổi một tên tiểu tặc, ba phố chạy như bay, qua đường sợ tới mức thi né tránh, cuối cùng ở đầu đường một đám tin báo sai dịch ngăn , đồng thời phạt tiền.

Mê Truyện Dịch

An Cửu xem đến hai mắt sáng lên, chỉ cảm thấy như xem một bộ phim võ hiệp, còn là loại thật diễn!

Chỉ chốc lát xe ngựa dừng cửa một khách đi3m, An Cửu xuống xe ngẩng đầu thấy, bảng hiệu bốn chữ to "Khách đi3m Phúc Lai".

"Chúng ở đây ?"

Lâm Thanh Nghiên gật đầu: " ."

An Cửu chỉ chỉ một khách đi3m liền thấy xa hoa bên cạnh: "Vì ở đó?"

Khách đi3m tên "Khách đi3m Vân Lai", khách đi3m Phúc Lai thoạt bình thường, khách đi3m Vân Lai rường cột chạm trổ*, từ cửa lớn rộng mở , sàn nhà bóng loáng, cửa đều là sơn mới màu đỏ, thấy liền cao cấp!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa/chuong-44-khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa.html.]

* Rường cột chạm trổ: ví với nhà cửa hoa lệ

Đương nhiên, chịu chi cũng nhiều lắm, trong khách đi3m Phúc Lai đến , cửa khách đi3m Vân Lai thể giăng lưới bắt chim.

Nghe thấy An Cửu , Hạ Tử Kình thành thật: "Khách đi3m Vân Lai thu phí quá cao, chúng ở nổi."

An Cửu về phía Lâm Thanh Nghiên: "Cô đại tiểu thư của sơn trang đúc kiếm gì đó ?"

Gò má Lâm Thanh Nghiên đỏ ửng, hổ : "Sơn trang đúc kiếm cũng chỉ là nơi buôn bán nhỏ......"

Lại Bùi Tịch, công tử bạch y lắc lắc cây quạt, mặt mang mỉm : "Bùi mỗ chỉ là đại phu thôi."

An Cửu nghĩ , liền hiểu.

Sơn trang đúc kiếm tuy rằng nổi danh, nhưng nhà nàng còn mở cửa hàng bán nồi bán đao kiếm. Mà Lâm gia sở dĩ thể chế tạo đồ thiếc, là vì thuê một mỏ quặng sắt nhỏ của triều đình, mỗi năm đều trả một tiền thuê lớn.

Bùi Tịch là truyền nhân của Dược Vương Cốc, ngày thường nghiên cứu y thuật tốn lượng lớn dược liệu, cũng là một khoản chi tiêu lớn, còn thường xuyên chữa bệnh từ thiện, kiếm mấy xu.

Càng đừng Hạ Tử Kình, thằng cha lúc vẫn luôn ở núi sâu rừng già cùng sư phụ luyện võ, xuất sư xuống núi xu dính túi, đến nỗi kiếm sống dựa từng cái lệnh thưởng trong thành.

Nói cách khác, bọn họ cũng chỉ bề ngoài hào nhoáng, kỳ thật đều là một đám quỷ nghèo?

An đại tiểu thư gì một lát, khí phách vung tay lên, : "Đừng ở đây, chúng đến khách đi3m Vân Lai, trả tiền!"

Lời , bốn đôi mắt dừng mặt nàng.

An Cửu: "Các như gì? Sợ trả nổi? Đừng lo, bổn tiểu thư tiền!"

Nói xong, nàng sờ mó trong tay áo, móc một xấp ngân phiếu thật dày, kỹ, mỗi một tờ đều là một ngàn lượng!

Đây là khi nàng ngoài, cố ý lấy bạc cha đưa đổi thành ngân phiếu.

"Hừ!"

An Cửu chớp chớp mắt, rõ ràng thấy một tiếng hít sâu. Không chỉ đến từ mấy bên cạnh, giờ khắc , tựa hồ ánh mắt đường đều hướng về nàng.

Thân là tiêu điểm chú ý của , giờ khắc , An Cửu nữa cảm nhận sự vui sướng của đại tiểu thư hào môn!

Quả nhiên, đời gì còn chuyện gì vui sướng hơn tiêu tiền! Đặc biệt là ánh mắt hâm mộ ghen tị hận thù của khác, càng gia tăng cảm giác thoả mãn của An đại tiểu thư.

Loading...