Tập trung lắng , rốt cuộc thấy tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần.
Trong bóng đêm, Bùi Tịch mở mắt , nghiêng đầu chăm chú về phía cửa, một đôi mắt đen tĩnh mịch d.a.o động.
Mùi hoa càng thêm nồng, theo khe cửa xâm nhập , tràn ngập bộ phòng, hương thơm ngào ngạt mềm mại bao vây , như thủy triều nhấn chìm .
Tiếng bước chân rốt cuộc dừng , ở ngoài cửa, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa.
Trong bóng đêm truyền đến giọng hàm hồ của thiếu nữ: "Sao...... mở ...... Phòng của , vì mở chứ......"
Một lúc lâu , Bùi Tịch mới bừng tỉnh phát hiện, ngoài cửa là ai.
Cùng lúc đó, cũng ngửi mùi rượu nhàn nhạt trộn lẫn với mùi hoa đào.
Hoá hoa đào nở, mà là uống rượu hoa đào, đêm khuya tìm nhầm phòng, say ngã cửa phòng .
Giọng thiếu nữ lẩm bẩm nhẹ, phảng phất như ruồi muỗi.
Nàng say đến mơ hồ, từ cửa trượt xuống, dựa ngạch cửa. Cho dù mở cửa , cũng cảm thấy tìm nhầm phòng, vẫn cố chấp chịu rời .
"Ai, ai khoá ở bên ngoài, thật lạnh nha......"
"Minh Dập, nào, uống, uống thêm ......"
Minh Dập, là tiểu tử ở cách vách nàng.
Ban ngày Bùi Tịch từng ở hành lang thấy bọn họ trong hoa viên, thiếu nữ tươi , nam tử phong thần tuấn lãng*. Rõ ràng mới quen , hai ghé , phảng phất đề tài xong.
* Phong thần tuấn lãng: trai, sáng sủa
Nếu nhớ nhầm, Minh Dập , tựa hồ là con trai Minh Vương.
Hình như lúc nàng từng với , nàng hôn ước với Minh Vương?
Con trai lớn như , Minh Vương già như thế nào chứ? Khó trách nàng đào hôn......
Thân thể ốm đau suy nghĩ trở nên rối loạn, vô ý niệm lung tung chạy qua, Bùi Tịch chỉ thể nỗ lực duy trì chút tỉnh táo.
Ngày xưa sẽ đầu óc trở nên hỗn loạn như , nhưng hôm nay thể khống chế, đại não như tự ý thức, nhét đầy một bóng dáng thiếu nữ.
"Bùi Tịch thối, Bùi Tịch c.h.ế.t tiệt, để ý tới ! Ta cũng quan tâm đến , tên què c.h.ế.t tiệt, đáng ghét như ! Ta chơi với nữa, chơi cùng Minh Dập...... Các đều để ý , bổn, bổn tiểu thư mới lạ !"
Âm điệu của thiếu nữ đột nhiên lên cao, thở phì phì mắng, nhưng nàng mới uống rượu, líu cả lưỡi, thanh âm hàm hồ, tiếng trong trẻo, giống mắng , ngược như mèo con nũng.
Nàng lảo đảo bò dậy, như là rời , là đường nào, đập đầu cửa gỗ, trán phát một tiếng "Bụp" lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa/chuong-87-khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa.html.]
"Á! Hu hu hu đau quá......" Bóng nhỏ xinh ở cửa bỗng nhiên che đầu , kêu đau xổm xuống, co thành một nhúm nhỏ.
"Hu hu hu...... Đau c.h.ế.t mất...... Bùi Tịch, Bùi Tịch ở , châm kim cho , não đau quá......"
Bên tai, liền thấy từng tiếng "Bùi Tịch" mềm mại, mang theo chút nức nở, nũng nịu, giống mèo nhỏ kêu meo meo.
Ồn chết.
Nam nhân ở giường chậm rãi trở , gắt gao nhắm mắt , nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày tràn đầy ý nhẫn nại.
"Hu hu hu......"
Tiếng thấp thấp dứt bên tai, trong ban đêm yên tĩnh tiếng động, giống như ma quỷ âm trầm quỷ dị.
Một lát , một bàn tay tái nhợt vươn từ màn giường, đốt ngón tay thon dài, mu bàn tay nổi lên gân xanh rõ ràng, phảng phất đang cố nén gì đó.
Cái tay chống giường, giường chậm rãi dậy, tóc đen rối tung vai, mồ hôi chảy xuống má tái nhợt.
Hắn từng chút từng chút bò dậy từ giường, áo lót đơn bạc bao lấy thể thon gầy, đôi mắt rơi , biểu tình hoảng hốt mê ly.
Nam nhân từng bước hướng về phía cửa, ống tay áo thật dài rũ mặt đất, nện bước thong thả, giống cô hồn dã quỷ lang thang ở hoàng tuyền.
Tựa hồ thứ giúp lên là suy nghĩ, mà là một loại bản năng vô thức.
Quá ồn, ồn đến mức đầu đau nứt .
Hắn tắt cái tiếng ầm ĩ .
Đáng tiếc A Thất phái ngoài, nếu cần gì tự xuất mã?
Mặc dù gặp thống khổ lớn khiến ý thức tan rã, nội tâm Bùi Tịch vẫn nhớ rõ, thể tổn thương ngoài cửa, cho nên, thể trực tiếp độc c.h.ế.t nàng.
Hắn , một bên nghĩ, nên gì bây giờ?
Sao thể khiến nàng im lặng, khiến nàng thể gọi tên , thể ồn đến ?
Chỉ mới vài bước ngắn ngủn, như một vạn năm.
Mê Truyện Dịch
Mỗi thời khắc, đau đớn trong thể liền tăng lên gấp bội, khắp phảng phất như chặt đứt, Bùi Tịch chỉ cảm thấy cả đều nghiền nát, như lăng trì.
Có lẽ, vốn đang lăng trì.
Hắn mạnh mẽ chống một , rốt cuộc đến phía cửa, chậm rãi giơ tay kéo cửa .