Khi Vợ Chồng Đông Bắc Nhận Nuôi Nữ Phụ Ác Độc - 1

Cập nhật lúc: 2025-11-01 09:40:08
Lượt xem: 270

Khi một nhà tài phiệt đến cô nhi viện chọn , ông phân vân giữa và Trình Vân.

Trên màn hình, đạn mạc cuồn cuộn hiện lên:

[Nữ phụ sắp bày trò đáng thương để nhận nuôi đây mà.]

[Dù nhận thì cũng bỏ rơi thôi.]

[Cả đời chẳng bao giờ đạt điều , ai cũng ghét, chỉ tranh giành với phụ nữ khác.]

lặng lẽ cúi đầu.

Bởi vì, mà họ gọi là “nữ phụ” chính là .

Đột nhiên, hai bóng phủ lên mặt .

Là một cặp vợ chồng đến từ vùng Đông Bắc, những từng xuất hiện trong nguyên tác, họ cúi xuống , gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng:

“Ui giời ơi, con bé xinh quá mất thôi!”

“Con gái ơi, hôm nay nhà chú dì món thịt lợn hầm đấy, thơm lừng luôn. Có về nhà ăn cùng chú dì ?”

1.

Một chiếc xe Volkswagen cũ.

Một chiếc Maybach mới toanh.

Cùng lúc dừng mặt và Trình Vân.

Cặp vợ chồng nhà giàu đến chọn con nuôi giữa hai đứa mà phân vân ngừng.

và Trình Vân đều là ứng cử viên sáng giá nhất.

mỗi một điểm trừ.

Một thì đủ xinh.

Một thì chẳng đủ hiền.

Họ cân nhắc tới lui, cuối cùng vẫn bước về phía .

Đạn mạc nổ tung màn hình:

[Hai vợ chồng mù chắc , chỉ vì chút nhan sắc mà bỏ qua bảo bối Vân Vân nhà , chọn cái đứa ngu ác .]

[Không , nhận cũng sẽ trả về thôi mà.]

[Chẳng qua cũng chỉ là bước đệm để nổi bật sự thuần khiết của Vân Vân về thôi, đừng vội.]

Ngay khoảnh khắc đó, một cặp vợ chồng giọng Đông Bắc bỗng dưng xuất hiện ngay mặt .

Ánh mắt họ lấp lánh vui mừng:

“Ui giời ơi, con bé xinh quá mất thôi!”

“Vừa thấy hợp vía với vợ chồng !”

“Con gái ơi, hôm nay nhà chú dì món thịt lợn hầm đấy, thơm lừng luôn. Có về nhà ăn cùng chú dì ?”

những dòng đạn mạc vẫn đang cuồn cuộn nhảy múa màn hình, khẽ chớp mắt.

Ngay khi cặp vợ chồng nhà giàu kịp bước tới.

xoay .

Lao thẳng vòng tay ấm áp của dì mặc váy vải thô giản dị.

2.

Từ khi còn nhỏ, thấy những dòng đạn mạc đó.

Tài nguyên ở cô nhi viện vốn chẳng đủ chia đều, phần lớn thời gian đều tranh giành mới cái mà sống.

và Trình Vân từ bé đến lớn giành thứ.

Mỗi giành vở mới quần áo mới, đạn mạc nhảy lên đầy màn hình, mắng tiếc lời.

Họ : “Bảy tuổi bản chất cả đời. Cái kiểu bất chấp thủ đoạn , lớn lên ai mà chẳng ghét, ngay cả ma quỷ cũng chẳng ưa nổi.”

Khi đó hiểu.

Chỉ là sống hơn một chút… thì gì sai?

Lớn lên , mới dần nhận : chỉ là phông nền cho Trình Vân mà thôi. Sự ích kỷ và tham lam của … sinh là để nổi bật sự kiên cường và thiện lương của cô .

, vai “nữ phụ độc ác” phận vốn định sẵn là vì tranh giành mà thất bại, vì thất bại mà vặn vẹo tâm tính, cuối cùng trở thành kẻ ác đến tột cùng.

thật sự tiếp tục kẻ đem so sánh nữa.

bước lên chiếc Volkswagen cũ kỹ.

Trình Vân yên, thở phào nhẹ nhõm thấy rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-vo-chong-dong-bac-nhan-nuoi-nu-phu-ac-doc/1.html.]

Đạn mạc lập tức văng vẳng đầy trời:

[Ha ha, ngu , chỉ vì một bát thịt hầm mà bỏ luôn cả tấm vé trải nghiệm cuộc sống của đại tiểu thư.]

[Đời cũng chỉ đến thế thôi. Sau với Vân Vân của chúng sẽ là hai đẳng cấp khác biệt.]

[Cô là nữ phụ khiến chán ghét, ai nuôi cũng sẽ bỏ thôi, chờ mà xem trò hề của cô diễn thế nào.]

sẽ bỏ rơi ?

khẽ ngẩng đầu, dè dặt về phía chú đang lái xe phía .

lúc đó, ánh mắt chú qua gương chiếu hậu chạm .

Chú lập tức nhe răng rạng rỡ:

“Con bé còn thẹn thùng cơ ? Cứ tự nhiên mà , chúng một nhà !”

“Chú tên Trịnh Nghị, còn dì đây tên là Vương Thư. Một là cảnh sát, một là giáo viên, đều là nghề chân chính cả, con cứ yên tâm nhé.”

“Về nhà với chú dì thì đừng gánh gồng gì hết, cứ coi như là nhà , !”

Dì Vương Thư cũng sảng khoái:

“Chú con đúng đấy, đừng ngại ngùng gì hết.”

“À mà , lúc nãy chú dì thủ tục nhận nuôi, thấy ở phần tên của con chỉ ghi mỗi chữ Tiểu Ngũ. Con gái, tên đầy đủ của con là gì thế?”

cúi đầu, bấm c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay đến nỗi lớp da gần bong tróc cả .

Đạn mạc , cho dù ai nhận nuôi, cũng sẽ bỏ rơi mà thôi.

Vậy nên tên , cũng chẳng quan trọng nữa.

“…Con tên đầy đủ , cứ gọi là Tiểu Ngũ.”

3.

Món thịt hầm chú nấu… thật sự thơm lừng.

Vừa mới bước cửa, hương thơm ùa tới đầy ắp mũi.

xuống bàn ăn với dáng vẻ rụt rè, dè dặt.

Trước khi rời cô nhi viện, viện trưởng còn dặn dò :

“Tới nhà thì lễ phép, ăn cơm cũng đừng ăn nhiều quá.”

đói xỉu, nhưng chỉ dám ăn từng miếng nhỏ, chậm chạp.

Vậy mà chú và dì cứ ngừng gắp đồ ăn bát .

Chiếc bát to gần bằng cái mặt cũng họ chất đầy như một ngọn núi nhỏ.

“Cái ngon lắm đấy, nấm gửi từ Thiết Lĩnh lên đấy, tươi cực kỳ luôn.”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

“Ăn nhiều thịt nào, con gái nhà gầy quá .”

“Miến nha, đặc sản Đông Bắc đấy, thơm khỏi bàn luôn!”

“Sao thế con gái? Sao động đũa? Không hợp khẩu vị ?”

“Lão Trịnh! Em bảo mấy món bản địa dễ ăn mà, cứ khăng khăng bày nguyên bàn món Đông Bắc, giờ con gái ăn quen thì bây giờ!”

“Lỗi , hết! Thế… con gái thích ăn gì, để chú riêng cho nhé?”

Ở cô nhi viện, khẩu phần mỗi mỗi ngày là 8 tệ.

Món đậu đũa xào thịt băm với vài hạt mỡ bé xíu là thứ ngon nhất mà từng nhớ .

Chỉ cần hôm nào ăn nhiều thịt hơn một chút, cảm thấy vui.

thì , đời , ngoài thứ ngon nhất, còn cái gọi là món thích nhất.

sợ họ hiểu lầm, liền lập tức ôm bát, vùi mặt , xúc từng thìa cơm đầy:

“Con ăn ạ! Ngon lắm luôn! Rất hợp khẩu vị ạ!”

Món Đông Bắc ngon thật.

… thật lòng ngôi nhà lâu hơn một chút.

ngờ chính nảy sinh một mong tham lam như .

 

Loading...