Khi Vợ Chồng Đông Bắc Nhận Nuôi Nữ Phụ Ác Độc - 4
Cập nhật lúc: 2025-11-01 09:41:55
Lượt xem: 638
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù chú Trịnh hôm nay mặc cảnh phục, nhưng vẫn tỏa khí chất chính trực, dứt khoát, khiến cả căn phòng như nín thở.
Phụ lớp trưởng vốn đang gào ầm ĩ, giờ lập tức cụp mắt, im bặt như gà mắc tóc.
Giáo viên chủ nhiệm cũng đổi thái độ thấy rõ, ánh mắt tới lui, giọng dịu hẳn :
“Bố của Trịnh Hảo … thật chúng cũng ý gì , chỉ là thấy học sinh xích mích thì tìm hiểu rõ ràng mà, đúng ạ…”
Chú Trịnh kéo ghế xuống ngay bên cạnh , giọng bình thản mà sắc lạnh:
“Tốt. Vậy thì chúng cùng rõ .”
“Người con gái ăn cắp tiền… là ai?”
“Tên gì, bao nhiêu tuổi, báo danh .”
Lớp trưởng lo lắng đến mức giọng run rẩy:
“… tên Trương Chí Soái, mười bốn tuổi.”
Chú Trịnh gật đầu, giọng trầm tĩnh mà rõ ràng:
“Bạn học Trương, bằng chứng nào chứng minh Trịnh Hảo lấy tiền?”
“ … nhưng Trịnh Hảo để tiền ở ! Cậu còn bảo để tiền như sẽ dễ trộm. Nói xong bao lâu thì tiền mất thật… Không thì còn ai đây nữa?!”
“Vậy tức là: Chính cũng chỗ để tiền an , con gái lòng nhắc nhở, cuối cùng sang đổ tội?”
“Không… … ý đó…”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Trương Chí Soái nhất thời phản bác thế nào, chỉ thể lắp bắp lặp lặp .
Chú Trịnh tiếp tục, giọng sắc bén hơn một bậc:
“Lúc nãy trong điện thoại, nắm sơ qua tình hình. Con gái lúc phát hiện tiền mất, nó đang ở phòng giáo viên hỏi bài. Không hề thời gian gây án. Vậy xem, con bé lấy tiền bằng cách nào?”
“Cậu là lớp trưởng, là tin tưởng giữ tiền quỹ, vì sự bất cẩn của chính mà mất tiền, giờ trút hết trách nhiệm lên đầu một bạn học vô tội?”
“ thấy đúng là chọn đường dễ nhất đấy.”
Trương Chí Soái vạch trần tâm tư, lập tức hoảng loạn.
Cậu kiềm chế nữa, hét lên:
“… nhưng lớp chúng chỉ là trẻ mồ côi! Ai cũng trẻ mồ côi tâm địa mới bố ruồng bỏ! Không thì còn là ai?!”
11.
Lời thốt , bố Trương Chí Soái lập tức sang , ánh mắt hiện rõ ba chữ: Không gì lạ.
Chú Trịnh lập tức trừng mắt , khách khí một chút nào.
Ngay đó, chú gằn giọng:
“Con gái bố , cơ thể khỏe mạnh, đầu óc minh mẫn, So với bất kỳ đứa trẻ nào đời đều kém cạnh một ai!”
“Bạn học Trương, yêu cầu nghiêm túc xin con gái vì lời !”
Chú Trịnh dậy.
Thân hình cao lớn, cơ bắp rắn chắc do luyện tập lâu năm, cao tới 1m89, đối diện với một học sinh cấp hai dậy thì , quả thực như một ngọn núi sừng sững.
Chú cúi đầu, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, nghiêm nghị vô cùng.
Trương Chí Soái khí thế dọa cho sợ phát .
Bố vội nhào lên ôm lấy con, định nổi nóng phản bác, nhưng ngẩng đầu chạm ánh mắt của chú Trịnh, lập tức chùn bước, chỉ dám lẩm bẩm:
“Thì con chúng cũng sai… Nếu bạn cùng bàn là trẻ mồ côi, chúng yêu cầu đổi chỗ từ lâu .”
“Trẻ thiếu thốn tình cảm thì… tâm lý thường lệch lạc là .”
siết chặt nắm tay.
Nhìn chằm chằm hai gương mặt giống hệt Trương Chí Soái , trong lòng chỉ xông lên mà xé nát cái miệng độc ác .
Ngay khi sắp kiềm nữa, chú Trịnh lên tiếng một bước, giọng lớn, nhưng từng chữ nện thẳng mặt họ:
“Hèn chi đứa nhỏ như , hóa bố còn tệ hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khi-vo-chong-dong-bac-nhan-nuoi-nu-phu-ac-doc/4.html.]
“Dạy con kiểu gì thế? Thế mà cũng dám bỏ tiền cho học ? Hay là thôi, cho nó tới trường dạy thú cưng học , học bắt tay, học lăn lộn còn thực tế hơn nhiều. Học gì cho phí công phí sức?”
12.
Khi giọng Đông Bắc đặc sệt mùi “đại tử” vang lên, sững .
Bình thường, chú Trịnh luôn nghiêm túc, chỉn chu mặt ngoài.
Có thể lý thì tuyệt đối lời khó .
Vậy mà hôm nay… đây là đầu tiên thấy chú c.h.ử.i một cách hề che giấu.
“Anh…!” bố Trương Chí Soái tức đến nỗi thở gấp .
Con mà… luôn bắt nạt kẻ yếu, nhưng sợ mạnh.
Khi chỉ một ở đó, cho dù gì, họ cũng dám mở miệng mắng nhiếc chút nể nang.
Còn bây giờ, khi đối mặt với một đàn ông mạnh mẽ áp đảo tuyệt đối, dù chú Trịnh sát mặt như , họ cũng dám cãi nửa câu.
Phải một lúc lâu , đối phương mới gượng gạo buông vài lời:
“Thôi thì… cho dù chuyện đến nữa, cũng chỉ là phụ học sinh, lấy tư cách gì bắt con xin con ?”
“Con đ.á.n.h con nông nỗi , chúng còn truy cứu trách nhiệm đấy!”
Nghe tới đoạn đó, khẽ giật .
Dù gì thì… đúng là đ.á.n.h thật.
ngoan ngoãn đó, chuẩn tâm thế mắng.
điều xảy đó… thật sự ngờ tới.
Chú Trịnh thản nhiên kéo Trương Chí Soái , từ xuống một lượt, … gật đầu hài lòng:
“Được đấy con gái, đòn cũng chuẩn phết nhỉ.”
Chú sang mấy bên cạnh, hất cằm đắc ý:
“Thấy ? Có năng khiếu đấy chứ? dạy đấy!”
“Còn định vài năm nữa cho nó học tán thủ luôn, cho bài bản hẳn hoi!”
: Hả…?!
Gia đình Trương Chí Soái: ……
Ngay cả đạn mạc lúc cũng im lặng một cách kỳ lạ.
13.
Lúc chú Trịnh dắt rời khỏi văn phòng, trời chạng vạng.
Hoàng hôn như lửa đỏ, nhuộm rực cả một góc chân trời.
nghiêng đầu ánh chiều tà, vẫn thể tin nổi, gây một trận lớn đến thế, mà mắng một lời nào.
“Chú Trịnh, chú… mắng con ?” dè dặt hỏi.
Chú sững một lát, cúi đầu bật :
“Sao thế, ăn mắng mới thấy thoải mái , đồ ngốc .”
“Chú mắng con gì? Tự bảo vệ sai? Cái thằng lùn cùng lắm là trầy da tí thôi, chuyện bậy bạ thì cho ăn đòn là đáng .”
“Phải về khoe với dì Vương mới ! Con xem, chú cho con học mấy chiêu phòng mà dì cứ chê ầm lên, giờ thấy hữu dụng !”
Chú vuốt cằm, đắc ý rõ ràng.
Bỗng nhiên như sực nhớ gì, chú dừng , sang :
“À đúng , chú còn chuyện hỏi.”
“Dạ?” nghiêng đầu.
Chú Trịnh bỗng thụp xuống ngang tầm mắt , ánh mắt nghiêm túc hẳn, khác hẳn vẻ vui đùa ban nãy:
“Con gái , khi nãy… tại con hỏi ‘chú còn cần con nữa ’?”