Khương Nguyễn Nịnh Lâm Tuệ đang chìm trong đau buồn, nức nở đến thương tâm c.h.ế.t, cô nhịn lên tiếng an ủi: “Cô Lâm, con gái bạn Kỳ Kỳ vẫn c.h.ế.t, con bé còn sống.”
Lâm Tuệ đột nhiên ngẩng phắt đầu lên: “Đại sư, cô Kỳ Kỳ còn sống?”
“Phải, con bé còn sống.” Khương Nguyễn Nịnh cho cô kết quả mà bấm quẻ: “Tuy nhiên, con bé hiện tại cách bạn xa, hơn nữa đang sống khổ sở, nếu bạn tìm con bé, nhất là nên sự chuẩn tâm lý.”
Kết quả bấm quẻ , khiến mặt Khương Nguyễn Nịnh lộ vẻ tức giận hiếm thấy, cô trầm giọng : “Nếu, con bé hiện tại trở thành một đứa trẻ tàn tật, bạn thể chấp nhận ? Bạn còn nguyện ý đón con bé về nhà ?”
Lâm Tuệ sững sờ.
Sắc mặt cô trở nên tái nhợt.
Chẳng lẽ Kỳ Kỳ của cô …
“Chỉ cần Kỳ Kỳ còn sống, vô luận con bé trở thành dạng gì, đều sẽ ghét bỏ con bé! Con bé vĩnh viễn là con gái mà yêu quý nhất!” Lâm Tuệ chảy nước mắt, ánh mắt kiên định , “Đại sư, ngài cho , Kỳ Kỳ hiện tại ở , lập tức tìm con bé.”
So với nỗi đau mất con gái.
Những thứ khác, đều tính là gì.
Cô chỉ cần con gái còn sống.
Khương Nguyễn Nịnh thở dài, trong mắt mang theo sự đành lòng về phía Lâm Tuệ: “Con bé buôn bán sang Miến Điện (Myanmar), đ.á.n.h gãy chân, đang ăn xin ở bên ngoài.”
“Cùng ăn xin với con bé, còn những đứa trẻ buôn bán từ nơi khác. Những đứa trẻ , đứa đ.á.n.h gãy chân, đứa đ.á.n.h gãy tay, thậm chí đứa chọc mù hai mắt.”
“Kẻ phạm tội lợi dụng lòng đồng cảm của đại chúng, khi khiến chúng tàn tật, liền tổ chức chúng đường cái ăn xin. Những đứa trẻ tuổi tác đều lớn, nhiều nhất quá năm tuổi, như tiện cho chúng khống chế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-171-bi-ban-sang-mien-dien.html.]
“Con gái bạn, chính là tổ chức tội phạm như bắt cóc.”
“Tổ chức tội phạm ở bên Miến Điện thế lực nhỏ, hơn nữa đó là nước ngoài, bạn một sẽ gặp nguy hiểm.”
“Còn một chuyện nữa.” Khương Nguyễn Nịnh nghiêm nghị , “Trước khi tìm con gái bạn, kiến nghị bạn nên suy xét cẩn thận về cuộc hôn nhân hiện tại.”
Lâm Tuệ Khương Nguyễn Nịnh sẽ vô cớ nhắc nhở cô câu .
Cô trực tiếp hỏi: “Đại sư, ngài còn tính điều gì khác ? Chuyện Kỳ Kỳ lừa bán, liên quan đến chồng … ?”
“Không thể là liên quan trực tiếp, nhưng bà cũng thể thoát khỏi trách nhiệm.” Khương Nguyễn Nịnh thẳng, “Mẹ chồng bạn ngay từ đầu thúc giục bạn sinh đứa thứ hai, đó thúc giục nữa, vì bà thực sự thông suốt, mà là vì bà cháu trai.”
Sắc mặt Lâm Tuệ thoáng chốc tái nhợt: “Có cháu trai? Sao thể, chỉ sinh Kỳ Kỳ…”
Nói đến nửa chừng, cô nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt càng thêm tái nhợt: “Cô là, chồng …”
“Không sai, chồng bạn ngoại tình.” Khương Nguyễn Nịnh vòng vo, “Tiểu tam mang thai, cả nhà họ tiêu tiền tìm bác sĩ tư nhân siêu âm, xác định đứa bé trong bụng tiểu tam là một bé trai.”
Vân Vũ
“Mẹ chồng bạn chủ động hòa giải, cũng là vì cháu trai tương lai của bà , bà hy vọng bạn thể chấp nhận đứa bé .”
“Chuyện con gái bạn bắt cóc, do bà tìm . , lúc đó bà thấy con gái bạn mạnh mẽ bế lên một chiếc xe Minibus, bà vốn thể ngăn cản, cũng thể kêu cứu báo cảnh sát, nhưng bà chẳng gì cả.”
“Chồng bạn và gia đình , đều là những đáng tin. Cho nên, hy vọng bạn thể suy xét kỹ lưỡng, cuộc hôn nhân của bạn, còn tiếp tục duy trì .”