Khương Nguyễn Nịnh đưa linh thể chú ch.ó nhỏ tinh lọc trong lòng bàn tay cho : “Lão bằng hữu, cửa một chút. Giúp nó tìm một gia đình trong sạch để đầu thai, nó kiếp thể hạnh phúc vui vẻ, vô ưu vô lo sống hết một đời.”
“Đây là…” Người đàn ông thấy linh thể chú ch.ó nhỏ trong lòng bàn tay cô , khỏi sững sờ, “Cô đem công đức giá trị và tín ngưỡng lực của đều cho nó, chỉ để cho nó thoát khỏi Súc Sinh Đạo?”
Khương Nguyễn Nịnh nhàn nhạt : “Ừm.”
Người đàn ông một nữa sững sờ, đôi mắt màu trắng bạc toát thần sắc khó hiểu: “Cô là tu hành, tự nhiên hẳn , kẻ rơi Súc Sinh Đạo đều là những từng gây nhiều nghiệp ác. Kiếp nó tuy là súc sinh, từng ác, nhưng Súc Sinh Đạo, thì kiếp nhất định từng ác.”
“Cô luôn luôn ghét cái ác như kẻ thù?”
Khương Nguyễn Nịnh : “ thể trở về đời , còn thể gặp nó, đây là duyên phận giữa và nó. Cậu đừng xen nhiều như , giúp giúp .”
Người đàn ông trầm mặc vài giây, khẽ một tiếng: “Cô mở lời, giúp . Có công đức giá trị và tín ngưỡng lực của cô, nó hiện tại thoát t.h.a.i hoán cốt, thể cần luân hồi Súc Sinh Đạo.”
“Yên tâm, sẽ giúp nó tìm một gia đình trong sạch.” Người đàn ông nhận lấy linh thể chú ch.ó nhỏ từ tay cô , dùng Câu Hồn Liên, mà dùng lòng bàn tay nâng vật nhỏ bé .
“Đa tạ.” Khương Nguyễn Nịnh ôm quyền, “Tiểu Bạch giao phó cho .”
“ , còn một chuyện nữa…”
“Bà ngoại Đào Thục Hoa của cô tự công đức trong , bà nhập luân hồi, đầu t.h.a.i một gia đình .” Người đàn ông dường như cô gì, liền mở miệng .
“Vậy thì .” Khương Nguyễn Nịnh gật đầu, “ còn gì bận tâm.”
Bất kể là kiếp kiếp , cô yên tâm nhất, chỉ một .
Đó chính là bà ngoại Đào Thục Hoa của cô .
“Cái cô cầm lấy.”
Một vật đen nhánh, phát hồng quang lờ mờ, lạnh lẽo vô cùng ném tay cô .
Khương Nguyễn Nịnh cúi đầu , là một khối chương ấn (con dấu) hình tam giác.
“Về triệu hoán , dùng cái là , cần vận dụng linh lực của cô.” Người đàn ông khuôn mặt tái nhợt của cô, nhíu mày , “Linh lực của cô chỉ bấy nhiêu, vẫn nên ít lăn lộn thì hơn.”
Nói xong, liền nâng linh thể Tiểu Bạch, xoay cánh cổng đỏ m.á.u phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-180-khong-can-vao-lai-suc-sinh-dao.html.]
Rất nhanh, cánh cổng huyết sắc biến mất.
Mọi thứ xung quanh, khôi phục bình thường.
Khương Nguyễn Nịnh khối chương ấn ẩn ẩn phát hồng quang trong lòng bàn tay, nắm chặt ngón tay, chương ấn liền hóa thành một luồng sương khói đen đỏ, chui lòng bàn tay cô .
Đây là ấn tín hành tẩu của Minh Phủ Vô Thường.
Có cái chương ấn , cô tùy thời đều thể mở Quỷ Môn.
Lại còn cần vận dụng linh lực của chính .
Vân Vũ
Tiết kiệm việc bớt tốn sức.
Chậc, vẫn là lão bằng hữu đáng tin cậy a!
________________________________________
Sáng sớm hôm .
Khương Nguyễn Nịnh mở mắt , trời sáng rõ.
Sau khi dậy, cô phủi bùn đất và cỏ khô dính , xoay ngoài sân.
Tối qua cô đả tọa (thiền) trong sân một đêm, linh khí trong núi so với thành thị phong phú hơn nhiều, một đêm, cô chẳng những thấy mệt mỏi chút nào, ngược tinh lực dồi dào, tinh thần sảng khoái.
Cô đến một tiệm tạp hóa trong thôn, với bà cụ tóc hoa râm trong tiệm: “Bà Triệu, cháu mua chút nến hương vàng mã.”
Bà cụ lập tức đáp: “Nến hương vàng mã sẵn đây, cô bé, cháu bao nhiêu?”
Khương Nguyễn Nịnh: “Nguyên bảo một trăm, giấy vàng mười xấp, những thứ khác cũng gói thêm một ít .”
Bà cụ đáp lời, nhanh liền tay chân lanh lẹ gói xong một túi lớn nến hương vàng mã , lúc đưa cho cô , khỏi sững sờ, mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Đây chẳng là nha đầu Chanh Chanh nhà bà Đào ?”