Hơn nữa, việc đó cũng sẽ tổn hao công đức của cô.
Loại chuyện tốn công vô ích , cô sẽ đời nào .
“Địa phược linh?” Trương Toàn nghi hoặc hỏi, “Đó là cái gì? Họ là quỷ ?”
Khương Nguyễn Nịnh kiên nhẫn giải thích cho : “Địa phược linh là những linh hồn của sinh linh c.h.ế.t, vì còn vướng bận hoặc oán hận nguôi nên trói buộc tại chính nơi họ trút thở cuối cùng, thể rời . Dần dà, họ trở thành Địa phược linh.”
“Ví dụ, những c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, trong lòng còn nhiều vướng bận và tiếc nuối, linh hồn sẽ cứ quanh quẩn mãi ở nơi họ c.h.ế.t; còn những tự sát, họ sẽ ngừng lặp khoảnh khắc lìa đời. Những quỷ hồn biến thành Địa phược linh, hoặc là do oán hận quá sâu, hoặc là do vướng bận quá nặng, nên mãi mãi thể siêu thoát.”
“Họ thậm chí nhận c.h.ế.t, cứ nghĩ rằng vẫn còn sống, vì họ vẫn giữ nguyên thói quen và hành vi lúc sinh thời.”
“Khu công trường của , một trăm năm vốn là một thôn làng. Dân làng sinh sống ở đây qua nhiều thế hệ. Vì cái c.h.ế.t quá đột ngột, trong lòng họ còn nhiều bất mãn và luyến tiếc, nên họ chịu rời .”
“Họ tình cảm sâu nặng với mảnh đất , đây là nhà của họ. Suốt trăm năm qua, linh hồn của họ vẫn luôn quanh quẩn ở đây.”
“Những dân vô cớ hại khác. Chỉ cần thành tâm nguyện của họ, xóa bỏ chấp niệm trong lòng, họ sẽ tự động rời .”
“Nếu , họ sẽ mãi mãi trói buộc ở nơi .”
Đối với Địa phược linh, ngoài cách giúp họ thành tâm nguyện còn dang dở để họ tự siêu thoát, biện pháp khác đều vô hiệu.
Trương Toàn hiểu.
khi xong, chỉ cảm thấy chuyện càng thêm rắc rối.
Quỷ quái thông thường thì còn thể thu phục.
Còn Địa phược linh , ngay cả thu phục cũng ?
“Đại sư, cô chỉ cần giúp họ thành tâm nguyện còn dang dở thì họ sẽ rời . Vậy cô , tâm nguyện của họ là gì ?”
Khương Nguyễn Nịnh lắc đầu: “Cái thì hỏi chính họ .”
“Hỏi họ?” Trương Toàn sợ hãi lắp bắp, “Làm, mà hỏi ?”
Trương Toàn nhận , những cái bóng đen quả thật đang ngừng lặp các hành động, đúng như Khương Nguyễn Nịnh .
Lũ trẻ vẫn đang nô đùa chạy nhảy.
Người phụ nữ xổm giặt giũ quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-260-anh-ta-xuyen-khong-roi-sao.html.]
Còn những đàn ông thì cầm cuốc lao động.
Nhóm Địa phược linh dường như hề thấy họ.
Họ tự việc của , chìm đắm trong thế giới riêng.
Nhận điều , Trương Toàn cảm thấy bớt sợ hãi hơn .
“Muốn điều hối tiếc lớn nhất của họ ngay khoảnh khắc lìa đời là gì, chỉ một cách duy nhất.” Khương Nguyễn Nịnh khẽ nheo đôi mắt đen nhánh , một tay chậm rãi nâng lên.
Vân Vũ
Trương Toàn định hỏi đó là cách gì.
Thì thấy đầu ngón tay cô bắt đầu rỉ những tia sáng trắng ngọc.
Những tia sáng trắng ngọc đó lập tức bao phủ lấy hai .
Anh trợn tròn mắt: “Đại sư, cái, cái là…”
Ánh sáng trắng ngọc nhạt bỗng chốc bùng lên rực rỡ, chói lòa khiến Trương Toàn mở mắt nổi. Anh vội nhắm nghiền, đợi đến khi cảm thấy ánh sáng mắt dịu , mới từ từ mở mắt .
Vài giây ...
Cảnh tượng mắt khiến Trương Toàn kinh ngạc đến mức tưởng rằng xuyên đến một thế giới khác.
Khu công trường biến mất.
Những cái bóng đen cũng biến mất sạch.
Anh đang giữa một cánh đồng lúa xanh mướt.
Trong tay còn cầm một nắm mạ, đang khom lưng cấy xuống ruộng.
Trương Toàn: 【!!!】
Vãi!
Chuyện gì đang xảy ?
Đây là ?
--------------------