Khương Nguyễn Nịnh: 【Em từng thung lũng ?】
Kỳ Thanh Liên: 【Chưa ạ, đây là cấm địa của Huyền Thanh Môn chúng em, ai phép . Nghe bên trong cực kỳ nguy hiểm, từng t.ử lời khuyên, lén lút lẻn , lúc tìm thấy thì chỉ còn một đống xương trắng. Sư phụ, cô hỏi chuyện gì thế ạ?】
Khương Nguyễn Nịnh: 【Nếu thung lũng , thế nào để thể ?】
Kỳ Thanh Liên: 【?!!!】
*
Trong quán lẩu.
Kỳ Thanh Liên nhíu mày cô gái đang đối diện, gắp lòng bò nhúng lẩu: “Tiểu sư phụ, cô đùa với em đấy chứ? Cô thung lũng đó ở một thời gian ?”
Khương Nguyễn Nịnh vớt miếng lòng bò chín tới lên, ngẩng đầu : “Em thấy giống đang đùa ?”
Kỳ Thanh Liên: “…”
Không giống.
mà, cô câu nhẹ bẫng thốt , đối với khác mà , nó kinh khủng đến mức nào ?
Đó là cấm địa của Huyền Thanh Môn đấy.
Bên trong đủ loại dã thú.
Vân Vũ
Không chỉ đủ loại dã thú , mà địa hình còn phức tạp, khí hậu càng cực kỳ quái dị, thể đổi vài mùa chỉ trong một ngày.
Sáng là mùa xuân, trưa là mùa thu, đến tối là mùa đông lạnh giá và mùa hè nóng bức.
Người bình thường , dù may mắn gặp dã thú, cũng sẽ c.h.ế.t vì khí hậu khắc nghiệt .
Bởi vì địa hình phức tạp.
Đã , khó để ngoài.
Trong thung lũng chỉ khí hậu đổi thất thường, mà địa hình cũng luôn biến đổi.
Sư phụ , đất trong thung lũng là loại thể “di chuyển”.
Con đường qua, khi , trở thành một con đường khác .
Còn đáng sợ hơn cả quỷ đ.á.n.h tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-266-thung-lung-bi-an.html.]
Mỗi Sư phụ nhắc đến cấm địa , vẻ mặt đều nghiêm túc và kính sợ, ngay cả cũng dám tự ý đặt chân .
“Tiểu sư phụ, tại cô thung lũng ở?” Trong mắt Kỳ Thanh Liên đầy vẻ nghi hoặc và khó hiểu, “Nếu cô ở Huyền Thanh Môn một thời gian, em thể với Sư phụ một tiếng, cô cứ ở trong đạo quán là .”
“Khu thung lũng đó cực kỳ hung hiểm, thì ai sống sót trở .”
“ .” Khương Nguyễn Nịnh đáp bằng giọng nhàn nhạt, “Chính vì hung hiểm, nên mới ở.”
Những nơi cô từng lịch luyện đây, chỗ nào mà hung hiểm?
Nơi càng hung hiểm quái dị, cơ hội mới càng nhiều.
Kỳ trân dị bảo bên trong là nhiều nhất.
Kỳ Thanh Liên: “?”
“Trong Huyền Thanh Môn các em, chẳng lẽ từng ai ở ?”
“Có chứ.” Kỳ Thanh Liên suy nghĩ một chút, , “Cấm địa đó, đây là nơi Tổ Sư Gia bế quan tu luyện.”
“Vậy Tổ Sư Gia các em ở xảy chuyện gì ?”
“Đương nhiên là . Tổ Sư Gia tu vi thâm hậu, Sư phụ , thường xuyên nghỉ trong thung lũng, những dã thú những hại , mà còn sợ hãi .”
Khương Nguyễn Nịnh khẽ: “Vậy nên, là thể ở, mà là xem đủ thực lực để ở .”
Kỳ Thanh Liên sững .
Nói thì đúng là như .
thực lực như Tổ Sư Gia, mấy thể đạt tới?
Nhìn khắp cả Huyền Môn, cũng chỉ một Tổ Sư Gia.
Sau khi Tổ Sư Gia mất tích một cách bí ẩn, khu thung lũng đó liền còn ai dám bước nữa.
“Em chỉ cần đưa đến Huyền Thanh Môn, còn , sẽ tự giải quyết.” Khương Nguyễn Nịnh thấy Kỳ Thanh Liên còn định mở miệng ngăn cản, cô nheo mắt , nửa đe dọa : “Em còn theo học vẽ bùa nữa ?”
Kỳ Thanh Liên: “…”
Khương Nguyễn Nịnh hề lộ vẻ gì, lấy hai tấm bùa chú từ trong túi xách: “Đưa đến Huyền Thanh Môn, sẽ dạy em vẽ thêm hai đạo bùa.”
--------------------