Khiếp Sợ! Thiên Kim Thật Là Đại Lão Huyền Học - Chương 267: Tôi Tin Vào Phán Đoán Của Chính Mình Hơn

Cập nhật lúc: 2025-12-10 17:21:25
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trên giấy bùa vàng, hai đạo phù triện vẽ bằng chu sa đỏ đang tỏa ánh kim nhạt.

 

Kỳ Thanh Liên hai đạo phù triện đó, mắt lập tức sáng rực: “Đây là Kim Cương Phục Ma Chú và Ẩn Thân Chú ? Sư phụ, còn vẽ hai đạo phù ư?!”

 

Toàn bộ đều là những cổ phù thất truyền từ lâu .

 

Khương Nguyễn Nịnh : “Cậu học ?”

 

Kỳ Thanh Liên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Muốn, em học!”

 

Sao thể chứ.

 

Những phù triện đối với bất kỳ nào thuộc Huyền Môn mà , đều là cám dỗ cực lớn thể cưỡng .

 

“Tiểu sư phụ, thật sự nghĩ kỹ ?” Kỳ Thanh Liên lộ vẻ mặt rối rắm, “Em thể đưa đến Huyền Thanh Môn, nhưng việc thể thung lũng đó , thì do em quyết định.”

 

“Cậu chỉ cần đưa .” Khương Nguyễn Nịnh cất phù triện , gắp thêm một đĩa thịt bò nồi lẩu đỏ đang sôi sùng sục mùi bơ bò, “Ăn xong, chúng sẽ khởi hành.”

 

*

 

Ninh Thành.

 

Thành phố là một thị trấn nhỏ phía Nam mang đậm nét văn hóa nhân văn. Toàn bộ thành phố đều là những kiến trúc cổ kính.

 

Đạo quán của Huyền Thanh Môn một ngọn núi lớn gần Ninh Thành.

 

Đến Ninh Thành , còn xe buýt thêm hơn một tiếng nữa mới tới chân núi, và từ chân núi, bộ thêm hai tiếng đồng hồ nữa mới đến đạo quán.

 

Hơn nữa, đạo quán xây dựng ngay vách đá. Đường lên núi vô cùng dốc và khó .

 

Kỳ Thanh Liên liên tục đầu cô gái bên cạnh, sợ cô vui.

 

“Tiểu sư phụ, nếu mệt thì cứ , chúng thể nghỉ ngơi một lát tiếp.”

Vân Vũ

 

Đã leo núi một tiếng . Ngay cả cũng cảm thấy mệt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-267-toi-tin-vao-phan-doan-cua-chinh-minh-hon.html.]

mệt.” Khương Nguyễn Nịnh hề thở dốc, bên cạnh mồ hôi nhễ nhại, cô thản nhiên , “ nếu mệt, nghỉ thì cứ nghỉ .”

 

Kỳ Thanh Liên thấy cô vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên như , trán thậm chí một giọt mồ hôi nào, trợn tròn mắt : “Tiểu sư phụ, thể lực của quá! Người thói quen tập thể d.ụ.c ?”

 

“Tập thể dục?” Khương Nguyễn Nịnh nhếch môi, “ tập.”

 

“Vậy tại thể lực của như ?”

 

“Đương nhiên là nhờ tu hành.”

 

em tu hành nhiều năm như , tại cảm thấy mạnh hơn thường là bao?” Kỳ Thanh Liên tỏ vẻ nghi hoặc.

 

Khương Nguyễn Nịnh liếc : “Thời gian tu hành đủ lâu, đợi thêm mười, hai mươi năm nữa, sẽ thấy sự khác biệt.”

 

Kỳ Thanh Liên lẩm bẩm nhỏ giọng: “ Tiểu sư phụ cũng còn trẻ mà.”

 

Khương Nguyễn Nịnh gật đầu: “Ừm, thiên phú khác , đương nhiên điểm xuất phát cũng khác .”

 

Kỳ Thanh Liên: “…”

 

“Thôi, đừng nghỉ nữa.” Khương Nguyễn Nịnh ngẩng đầu bầu trời, “Lát nữa sẽ mưa bão lớn, chúng đến đạo quán khi trời mưa.”

 

“Mưa bão lớn?” Kỳ Thanh Liên cũng ngẩng đầu bầu trời phía .

 

Bầu trời trong xanh như ngọc, một gợn mây. Ánh nắng vẫn còn chói chang. Thời tiết thế , giống sắp mưa bão chút nào.

 

Cậu lấy điện thoại , mở dự báo thời tiết xem thử, : “Tiểu sư phụ, dự báo thời tiết hôm nay trời nắng cả ngày, sẽ mưa .”

 

Khương Nguyễn Nịnh tiếp tục bước nhanh về phía : “Dự báo thời tiết? tin phán đoán của chính hơn.”

 

Một tiếng .

 

Kỳ Thanh Liên bầu trời bỗng chốc mây đen giăng kín, từ từ đầu , ánh mắt đầy vẻ sùng bái bên cạnh: “Tiểu sư phụ, lợi hại quá, tính toán quá chuẩn xác, thật sự sắp mưa bão .”

 

--------------------

 

 

Loading...