Lời dứt.
Một tiếng sấm kinh thiên vang lên.
Giây tiếp theo, cơn mưa như trút nước ập xuống.
Lúc , họ đến bên ngoài đạo quán, tránh việc cơn mưa xối xả ướt như chuột lột.
Tiểu đạo sĩ mở cửa thấy ngoài thì kinh ngạc : “Thanh Liên sư thúc? Không xuống núi rèn luyện , về nhanh thế?”
Thời gian rèn luyện là một tháng. Kỳ Thanh Liên xuống núi đầy một tuần .
Kỳ Thanh Liên : “Có chút chuyện. À, sư phụ ở đây ?”
“Môn chủ đang ở trong.” Tiểu đạo sĩ chú ý thấy bên cạnh còn một , đ.á.n.h giá một lúc tò mò hỏi: “Thanh Liên sư thúc, vị là…”
“Vị là Khương Đại Sư.” Kỳ Thanh Liên ngại dám Khương Nguyễn Nịnh là sư phụ nhận bên ngoài.
Tiểu đạo sĩ cũng hỏi nhiều, liền chắp tay vái Khương Nguyễn Nịnh: “Khương Đại Sư.”
Khương Nguyễn Nịnh gật đầu với tiểu đạo sĩ.
Vào trong đạo quán.
Kỳ Thanh Liên hạ giọng giới thiệu với Khương Nguyễn Nịnh: “Cậu là t.ử nhập môn năm nay. Mấy năm nay Huyền Môn càng ngày càng suy tàn, ngay cả Huyền Thanh Môn năm nay cũng chỉ chiêu mộ tới mười tử.”
Huyền Thanh Môn coi là môn phái lớn nhất trong Huyền Môn hiện nay.
Ngay cả Huyền Thanh Môn còn suy tàn đến mức , thể tưởng tượng các môn phái khác t.h.ả.m hại đến mức nào.
Vân Vũ
“Huyền Môn bây giờ quả thật suy tàn nhiều.” Khương Nguyễn Nịnh khẽ thở dài.
Nhớ kiếp .
Huyền Môn từng náo nhiệt bao.
Môn phái của cô, mỗi năm chiêu mộ mới, đều trăm .
Nguyên nhân sâu xa là do linh khí ngày càng mỏng manh, dẫn đến việc tu hành ngày càng khó khăn, trong Huyền Môn thực sự bản lĩnh cũng ngày càng ít .
Cộng thêm việc giang hồ lừa đảo ngày càng nhiều.
Hễ nhắc đến Huyền học, ấn tượng đầu tiên của chính là những kẻ lừa tiền.
“Khương Đại Sư, mời cô , pha một ấm nóng.” Tiểu đạo sĩ đẩy cửa phòng nghỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-268-chuyen-nay-khong-nen-xay-ra.html.]
Khương Nguyễn Nịnh xuống bao lâu thì thấy một giọng mạnh mẽ, dứt khoát từ bên ngoài vọng : “Thằng nhóc thối nhà ngươi, bảo ngươi xuống núi rèn luyện một tháng, mới mấy ngày mà chạy về hả?”
Kỳ Thanh Liên thấy giọng , lập tức dậy, về phía cửa.
“Sư phụ.”
Một đàn ông bước từ bên ngoài.
Ông búi tóc, mặc một bộ đạo bào màu vàng, trông năm mươi tuổi.
Khuôn mặt hiền hòa, dễ gần.
Người đàn ông đưa tay gõ trán Kỳ Thanh Liên một cái: “Có gây chuyện gì bên ngoài chạy về trốn ?”
“Oan uổng quá, sư phụ.” Kỳ Thanh Liên trưng vẻ mặt tủi : “Con lý do đặc biệt mà.”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Lý do đặc biệt, lý do gì?”
“Là bảo đưa đến đây.”
Khương Nguyễn Nịnh từ từ dậy, đàn ông mặc đạo bào vàng ở cửa, lễ phép : “Chào ông, ông là Môn chủ Huyền Thanh Môn ? Ông đừng trách , là việc, bảo đưa đến Huyền Thanh Môn để gặp ông.”
Người đàn ông thấy giọng cô, lúc mới phát hiện trong phòng còn khác.
Ông khỏi kinh ngạc.
Ông tu hành nhiều năm, công lực mấy chục năm.
Ngũ quan so với thường nhạy bén hơn nhiều.
Vậy mà hề phát hiện trong phòng còn khác.
Chuyện nên xảy !
Người đàn ông lập tức ngẩng đầu lên, về phía Khương Nguyễn Nịnh.
Ánh mắt rơi khuôn mặt tinh xảo, trắng nõn của cô, đồng t.ử đột nhiên mở lớn, mặt lộ vẻ thể tin .
Ông chằm chằm Khương Nguyễn Nịnh với vẻ mặt kinh hãi lâu.
Lâu đến mức ngay cả Kỳ Thanh Liên cũng cảm thấy biểu hiện của sư phụ lúc chút bất thường.
“Sư phụ, thế?”
--------------------