“Vương Kiệt, vội vàng tìm rốt cuộc là chuyện gì?” Trịnh Dương kìm hỏi, “Nhất định về đến nhà mới ?”
“Ừm.” Vương Kiệt nghiêm giọng, “Là một chuyện quan trọng, qua điện thoại tiện, cứ đợi chúng gặp mặt hẵng .”
Trịnh Dương siết chặt điện thoại, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng và đau buồn.
Cậu im lặng vài giây, giọng khô khốc: “Được, đợi chúng gặp mặt hẵng .”
“OK, em, còn mang theo một chai rượu ngon, đợi đến chúng uống trò chuyện nhé.” Vương Kiệt xong, định cúp máy.
“A Kiệt.” Trịnh Dương gọi khi kịp cúp máy, “ thể hỏi một câu ?”
Vân Vũ
“Đương nhiên là , hỏi gì?”
Trịnh Dương nhắm mắt , trong đầu hiện lên vô ký ức tươi thời thơ ấu. Vừa hồi tưởng, ngẩng đầu ngoài cửa sổ xe, ánh mắt mang theo vẻ hoài niệm: “A Kiệt, thấy mối quan hệ của chúng thế nào?”
Vương Kiệt dường như khựng , giọng điệu mang theo chút ngạc nhiên: “Sao tự dưng hỏi thế? Anh em, chuyện còn cần hỏi , chúng đương nhiên là em nhất .”
“Cậu đấy, là con một, từ nhỏ ghen tị với nhà khác chị em, em trai em gái, từ khi quen , vẫn luôn coi như em trai ruột.”
“Chúng em ruột, nhưng còn hơn cả em ruột!”
“Thật ?” Trịnh Dương một tiếng, nhưng ánh mắt hề ý , “Vậy, là bạn nhất của , đúng ?”
“Đương nhiên !”
“Cậu từng , chúng sẽ em cả đời, lời đó còn giữ lời ?”
“Đương nhiên giữ lời!” Vương Kiệt với tình cảm chân thành, “Lời bất cứ lúc nào cũng giữ lời! Trừ phi em với nữa, chứ em , nhận định !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-350-phai-lam-anh-em-tot-ca-doi.html.]
“Sao hôm nay cứ kỳ quái thế?” Vương Kiệt nghi hoặc, “Có chuyện gì xảy ?”
“Không .” Trịnh Dương hít sâu một , giọng điệu trở bình thường, “Chỉ là đột nhiên nhớ những chuyện chúng chơi cùng hồi bé. Thoáng cái chúng lớn hết , chút cảm khái thôi.”
“Mười mấy năm nay, hình như cũng chỉ hai chúng vẫn giữ mối quan hệ như hồi nhỏ nhỉ.”
“ thế chứ ! Bên cạnh cũng chỉ là bạn tri kỷ nhất thôi!” Vương Kiệt cũng cảm thán, “Những khác đều là bạn bè xã giao, chừng lúc nào quan hệ cũng nhạt , chỉ , mới là em thật sự giao tâm với !”
*
Không lâu khi Trịnh Dương cúp điện thoại, thấy một chiếc xe màu đen chạy đến ngoài cổng biệt thự. Xe dừng , ba đàn ông và một phụ nữ bước xuống. Tất cả đều mặc cảnh phục.
Một cảnh sát nam trẻ tuổi đến bên cạnh xe, gõ gõ cửa kính bên ghế lái.
Cảnh sát đến. Trịnh Dương lập tức mở cửa xe bước xuống.
“Vừa nãy là báo cảnh sát? Nói bắt cóc ?” Một đàn ông trung niên trông vẻ lớn tuổi nhất bước tới, vẻ là cấp của nhóm .
“Vâng, đồng chí cảnh sát, nãy là báo cảnh sát.” Trịnh Dương gật đầu.
Vương An cũng gật đầu, bên trong biệt thự: “Người bắt cóc , hiện đang ở trong nhà ?”
Trịnh Dương: “Vâng, Đại sư xem bói , bọn họ đang mai phục ngay trong nhà . Chỉ cần bước , họ sẽ tay bắt .”
“Ừm, lát nữa , nhớ đừng đóng cửa. Nếu tình huống gì thì hô to lên, chúng sẽ lập tức xông cứu .”
--------------------