Mối tình nghĩa nhiều năm như , thể quan tâm.
Cho nên dù cho Vương Kiệt đáng tin cậy đến mấy, cũng nghĩ tới việc cắt đứt lui tới với .
Sau , cha Vương Kiệt t.a.i n.ạ.n xe cộ, công ty bảo hiểm bồi thường một khoản tiền, Vương Kiệt dứt khoát nghỉ luôn, cầm tiền bồi thường đ.á.n.h bạc.
Vân Vũ
Khoản tiền bồi thường lên đến hàng triệu, đến nửa năm thua hết bộ.
Sau khi mất hết tiền bồi thường, , nghiện cờ bạc, bán luôn căn nhà cha lưu .
Đợi đến khi tiền bán nhà thua hết, mượn tiền lãi suất cao.
Năm ngoái, vì Vương Kiệt nợ hai trăm vạn tiền lãi suất cao, chủ nợ dọa rằng nếu trả tiền sẽ chặt đứt tay chân , đưa ném hồ cá sấu cho cá sấu ăn. Vương Kiệt sợ hãi, tìm đến lóc van xin hỗ trợ, chỉ cần trả hết hai trăm vạn tiền lãi suất cao , sẽ bao giờ đ.á.n.h bạc nữa.
Về sẽ tìm một phần công việc, hảo hảo .
Cuối cùng, Trịnh Dương giúp trả hai trăm vạn.
Vì Vương Kiệt thể hảo hảo công tác, bỏ vốn mấy chục vạn, giúp Vương Kiệt mở một nhà hàng, để Vương Kiệt lên chủ nhà hàng.
Lúc đó Vương Kiệt ôm lóc chân thành, về chắc chắn sẽ đổi triệt để, , sẽ phụ lòng một phen hảo ý của .
Nghĩ , trong mắt Trịnh Dương mang theo đau lòng và phẫn nộ: “Vương Kiệt, tự nhận chỗ nào với , những năm giúp bao nhiêu, trong lòng hẳn là rõ.”
“Bây giờ vì tiền, táng tận thiên lương, sẽ sợ báo ứng !”
“Báo ứng?” Vương Kiệt như là điều gì cực kỳ buồn , to tiếng, “Tao cho tới bây giờ cũng tin cái thứ báo ứng gì đó! Tao chỉ là, xã hội bây giờ tiền thì chẳng là cái thá gì, tiền mới là đại ca! Đừng nó lời vô ích nữa, mau thẻ ngân hàng của mày để chỗ nào, mật mã là bao nhiêu!”
“Nhìn tình cảm nhiều năm của chúng , chỉ cần mày đưa tao ba nghìn vạn, tao sẽ g.i.ế.c mày. Trịnh Dương, ba nghìn vạn đối với mày mà cũng nhiều lắm nhỉ, mày lên minh tinh , mấy nghìn vạn đối với mày còn là chút lòng thành .”
“Ha hả.” Dưới sự phẫn nộ tột độ, Trịnh Dương bỗng nhiên tiếng, “Vương Kiệt, quả thật thể lấy ba nghìn vạn cho …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-353-canh-sat-sao-lai-co-canh-sat-chu.html.]
Mắt Vương Kiệt lập tức sáng ngời: “Mày đồng ý ?”
là Trịnh Dương đột nhiên giận tím mặt, căm tức , gằn từng tiếng nghiến răng nghiến lợi : “ mày đừng nghĩ lấy một phân tiền nào, cho dù là quyên góp hết bộ, cũng khả năng cho mày!”
Vương Kiệt sửng sốt, đó giận tím mặt, đưa tay liền bóp cổ : “Trịnh Dương, nó mày sống chăng, , tao bây giờ sẽ thành cho mày.”
Trước khi Vương Kiệt bóp cổ, Trịnh Dương vặn đầu, hô lớn bên ngoài: “Cứu mạng! G.i.ế.c ! Cứu mạng!”
Vương Kiệt bóp chặt cổ : “Mày đừng mộng, sẽ tới cứu mày ! Trịnh Dương, mày hoặc là đưa tiền, hoặc là tao bây giờ sẽ bóp c.h.ế.t mày!”
Khu biệt thự mà Trịnh Dương ở, mới bàn giao nhà lâu, vài tòa biệt thự xung quanh đều bỏ trống, chỉ Trịnh Dương là đầu tiên trang trí xong và ở.
Cho nên Vương Kiệt căn bản sẽ lo lắng, sẽ tiếng kêu cứu của Trịnh Dương.
Bây giờ Trịnh Dương kêu gào thấu trời, cũng vô dụng thôi.
“Ầm” một tiếng.
Cửa phòng khép một nửa đột nhiên đá văng.
Vương Kiệt và mấy đàn ông trói Trịnh Dương đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, cùng lúc đầu về phía cửa.
“Cảnh sát đây, đừng nhúc nhích!”
Vương An và mấy cảnh sát trẻ tuổi vọt trong phòng, chĩa s.ú.n.g nhắm ngay mấy bọn họ.
Sắc mặt Vương Kiệt lập tức đại biến, hoảng sợ giật : “Cảnh sát? Sao cảnh sát chứ?”
--------------------