Khiếp Sợ! Thiên Kim Thật Là Đại Lão Huyền Học - Chương 392: CẢ ĐỜI TÔI SẼ KHÔNG QUÊN

Cập nhật lúc: 2025-12-10 17:28:40
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhất là đối với cô lúc , nó càng sức hấp dẫn.

 

Thật giống như một đói vài ngày, bỗng nhiên đút cho một khối gà rán. Không đúng, m.á.u của Hoắc Trầm chỉ hấp dẫn như gà rán, mà là loại thịt chất lượng thượng đẳng nhất.

 

Ngon ngọt vô cùng.

 

Chỉ cần ngửi thôi, cũng đủ khiến thèm thuồng ngớt.

 

Khương Nguyễn Nịnh một hồi, cũng khách khí, hé miệng, răng khẽ c.ắ.n lên.

 

Động tác cô nhẹ nhàng, c.ắ.n rách tầng da mỏng manh .

 

Máu tươi ngon ngọt lập tức dính môi lưỡi cô.

 

Trong khoảnh khắc, bộ khoang miệng đều tràn ngập hương vị ngọt ngào ngon miệng .

 

Đôi mắt đen nhánh mềm mại của cô phủ lên một tầng sắc thái mê ly, nhịn tăng thêm lực đạo hút.

Vân Vũ

 

Hơi thở Hoắc Trầm nặng hơn, khẽ hừ một tiếng.

 

Khương Nguyễn Nịnh lập tức ngừng .

 

Cô ngước mắt, đôi mắt long lanh vẫn còn vẻ mê ly : “Có dùng lực quá mạnh, đau ?”

 

Không đợi Hoắc Trầm lên tiếng, cô cúi đầu, đôi môi mềm mại dán lên cổ tay , khẽ hôn một cái, đó ngước mắt , thấp giọng hỏi: “Còn đau ?”

 

Hô hấp Hoắc Trầm cứng , mím môi, trong đôi mắt lạnh lùng sáng lên ánh lửa nóng rực, hầu kết lăn động hai cái, mở miệng, giọng khàn ít: “Không đau, cô tiếp tục hút nữa ?”

 

Khương Nguyễn Nịnh đặt tay xuống, ngẩng đầu, đưa tay khẽ lau vết m.á.u bên môi: “Được , cảm thấy hơn nhiều.”

 

Chỗ răng cô c.ắ.n rách, vết thương nhỏ.

 

Ngón tay mảnh khảnh của cô khẽ thoa lên, Hoắc Trầm chỉ cảm thấy cổ tay xúc cảm lạnh lẽo, chờ cô dời tay , vết thương nhỏ cũng khép .

 

Ngay cả cảm giác đau đớn nhỏ nhặt cũng biến mất.

 

“Cái cầm lấy, để sát .”

 

Khương Nguyễn Nịnh dừng một chút, còn : “Lúc tắm cũng thể đeo ở , cái của chống nước chống lửa.”

 

Hoắc Trầm cúi đầu, một chút vài tấm phù chú màu vàng xếp thành hình tam giác trong lòng bàn tay cô: “Đây là...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-392-ca-doi-toi-se-khong-quen.html.]

 

“Phù chú vẽ.” Khương Nguyễn Nịnh vẻ mặt trịnh trọng đặt tay , “Vài tấm phù chú nhất định mang theo bên , chúng thể bảo vệ chu .”

 

“Tấm phù chú là Truyền Tống Phù. Nếu gặp nguy hiểm, hãy nắm tấm Truyền Tống Phù trong tay, thầm niệm một câu pháp quyết dạy kế tiếp, đó thể tưởng tượng thấy bất luận nơi nào trong đầu. Chỉ cần cách cách nghìn vạn dặm, sẽ thể truyền tống đến nơi đến ngay lập tức.”

 

Trên mặt Hoắc Trầm lộ vẻ kinh ngạc.

 

Anh Khương Nguyễn Nịnh nhét một tấm phù chú màu vàng xếp thành hình ngôi năm cánh tay .

 

Anh nắm ngôi năm cánh nho nhỏ , một chút: “Tấm phù chú thật sự thần kỳ đến , thể truyền tống đến ngoài trăm dặm ngay lập tức?”

 

“Ừm.” Khương Nguyễn Nịnh gật đầu, “Tuy nhiên, chỉ thể dùng một . Cho nên, nhất định thận trọng sử dụng.”

 

dạy , lúc cần dùng, hãy niệm câu pháp quyết ...”

 

Khương Nguyễn Nịnh bảo Hoắc Trầm niệm theo cô mấy pháp quyết.

 

“Anh nhớ kỹ ?”

 

hỏi xong những lời , bản bật .

 

Đầu óc Hoắc Trầm thông minh như , một câu pháp quyết đơn giản như thế, chắc chắn sớm nhớ kỹ .

 

Nghe , lúc học tiểu học, là thiên tài xem qua là nhớ .

 

Bất luận sách vở nào.

 

Bất kể lượng từ nhiều ít.

 

Xem qua một , là thể nhớ rõ ràng.

 

Hoắc Trầm khẽ một tiếng, trân trọng đặt vài tấm phù chú túi áo sơ mi, nghiêm túc đáp: “Ừm, nhớ kỹ . Khương Đại Sư tận tâm dạy pháp quyết cho như , cả đời sẽ quên.”

 

Khương Nguyễn Nịnh: “...”

 

Nhìn bình thường chững chạc đàng hoàng như .

 

Miệng cũng lúc dẻo miệng như thế.

 

--------------------

 

 

Loading...