“Được, thành giao.”
*
Khương Nguyễn Nịnh mới tỉnh lâu, đang ở buồng vệ sinh rửa mặt, thì nhận điện thoại của Kỳ Thanh Liên gọi đến.
Rửa mặt xong, tiếng chuông di động vang lên, thấy hiển thị cuộc gọi đến, cô sửng sốt một chút, đó bắt máy.
“Đại sư phụ!” Tiếng của thanh niên mang theo vài phần hưng phấn vang lên, “Cô đoán xem, bây giờ đang ở nơi nào!”
Khương Nguyễn Nịnh: “Không đoán.”
Kỳ Thanh Liên: “... và sư phụ đến Giang Thành !”
“Cậu và Thanh Phong lão đầu đến Giang Thành ?” Khương Nguyễn Nịnh đến phòng bếp, thấy mặt bàn đặt mấy cái chén giữ ấm, một cái hộp đựng cháo thịt tươi nóng hôi hổi, hai cái hộp còn là thức ăn ngon miệng.
Hiệu quả giữ ấm của chén giữ ấm , lúc cô mở nắp , cơm canh vẫn còn bốc nóng.
Đây là bữa sáng Hoắc Trầm để cho cô.
Sau khi hai sống cùng , Hoắc Trầm bắt đầu quản lý chuyện ăn uống sinh hoạt của cô, kiên trì một ngày ba bữa đều do an bài, phép cô tự gọi đồ ăn ngoài nữa.
Đối với những chuyện nhỏ , cô luôn luôn tùy ý.
Có an bài một ngày ba bữa cho , đối với cô ngược còn đỡ phiền phức.
Cô cũng mặc kệ .
Bữa sáng là do Hoắc Trầm nấu.
Lần đầu tiên Khương Nguyễn Nịnh ăn, thật sự kinh ngạc một phen.
Cô nghĩ tới, một thiếu gia nhà giàu lớn lên trong nhung lụa, sống an nhàn sung sướng như Hoắc Trầm, còn tự nấu cơm, hương vị tồi chút nào.
Cô cúi đầu, ăn một ngụm cháo, vị mềm mịn tươi ngon.
Không bằng trong điếm bên ngoài.
“ , sư phụ cái gì qua đây trả một cái nhân tình, nghĩ lâu thấy Đại sư phụ , liền cầu sư phụ mang cùng đến, lão nhân gia liền đồng ý.”
“Bây giờ chúng mới xuống phi cơ.”
“Đại sư phụ, bây giờ bụng đói quá…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-397-han-co-that-su-loi-hai-den-the-khong.html.]
Khương Nguyễn Nịnh nhịn khẽ một tiếng: “Nói , ăn cái gì, mời.”
“Cái gì cũng thể ?”
“Ừ.”
“ Giang Thành một nhà hàng tư nhân, hương vị tồi, chỉ là khó đặt chỗ. Thôi bỏ , nhà hàng đó cần đặt một tháng, bây giờ chắc chắn là đặt .”
“Nhà hàng gì mà khó đặt như , còn cần đặt một tháng, tên nhà hàng cho , gọi điện thoại qua hỏi thử xem.”
Khương Nguyễn Nịnh cảm thấy, như thế nào cũng đến địa bàn của cô.
Cô tròn trách nhiệm của chủ địa phương.
Cô nhưng thật , Giang Thành còn một nhà hàng như , đặt bàn đều đặt một tháng.
Kỳ Thanh Liên tên nhà hàng cho cô , Khương Nguyễn Nịnh lập tức gọi điện thoại qua liên hệ, kết quả thật đúng là như , nhà hàng bên báo cho nếu đặt thì thể tiến đến dùng bữa.
Cô đ.á.n.h xong điện thoại, vốn dĩ nghĩ nhà thì đổi nhà khác, đang xem những địa phương ăn cơm khác thì, bỗng nhiên nghĩ tới một .
Bạn trai hiện tại của cô, Hoắc Trầm.
Ai cũng Hoắc gia là hào môn đỉnh cấp, Hoắc Trầm chính là đàn ông đỉnh cao của tài phú và quyền lực.
Chỉ cần là thứ , đều thể dễ dàng đến.
Khương Nguyễn Nịnh thử xem, thật sự lợi hại đến thế .
Cô gửi WeChat cho Hoắc Trầm: 【Hoắc Tổng, tìm chuyện .】
Hoắc Trầm bên trả lời ngay lập tức: 【Chuyện gì? Bữa sáng để cho em, ăn ?】
Khương Nguyễn Nịnh: 【Ừ, đang ăn. Có bằng hữu đến Giang Thành , mời bọn họ ăn một bữa cơm ở ‘Phẩm Hương Các’, biện pháp nào , bây giờ đặt cho một vị trí.】
Vân Vũ
Hoắc Trầm: 【Mấy giờ ? Anh để Nghiêm Minh giúp em đặt .】
Khương Nguyễn Nịnh: 【Đại khái mười hai giờ rưỡi.】
Hoắc Trầm: 【Tốt. Có cần qua gặp bọn họ ?】
Khương Nguyễn Nịnh nghĩ nghĩ: 【Tạm thời cần , về tổng hội lúc gặp mặt.】
--------------------