Mẹ Khương như c.h.ế.t đuối đột nhiên vớ cọng rơm cứu mạng, đôi mắt sưng đỏ vì lập tức sáng lên, bà nắm chặt điện thoại, ngừng giục giã hỏi: “Là ai, Đạo trưởng đó là ai?”
Thanh Phong Đạo nhân: “Là Tổ Sư Gia của Huyền Thanh Môn chúng . , cô đồng ý mặt , thể đảm bảo .”
Mẹ Khương vội : “Đạo trưởng, vị Đại sư hiện đang ở ? mới thể liên lạc với cô ?”
“Cô đang ở Giang Thành.” Bên phía Thanh Phong Đạo nhân vang lên giọng ngọt ngào của tiếp viên hàng thông báo máy bay cất cánh, yêu cầu hành khách tắt thiết liên lạc.
Thanh Phong Đạo nhân để một dãy điện thoại, tắt máy.
Để Mẹ Khương tự liên lạc.
Mẹ Khương cầm lấy điện thoại, ban đầu thấy chỉ cảm thấy quen mắt, đợi đến khi bà gọi đó , thấy tên hiển thị màn hình điện thoại, bà liền sững sờ tại chỗ.
Bà cứ như chữ, chằm chằm cái tên đang nhấp nháy màn hình hết đến khác.
“Sao hiển thị tên Ninh Ninh?” Bà lẩm bẩm thể tin : “Rõ ràng nãy gọi là điện thoại của vị cao nhân mà.”
Bà nghĩ rằng bấm nhầm .
Liền gọi một nữa.
Tên hiển thị điện thoại vẫn là cái tên quen thuộc đó.
“Xin , máy quý khách gọi đang bận…”
Trong ống điện thoại, truyền đến tiếng báo bận.
Âm thanh báo , Mẹ Khương hề xa lạ.
Lúc đầu, khi bà gọi điện thoại cho Khương Nguyễn Nịnh, luôn gọi , nào cũng báo đang bận, bà còn thật sự nghĩ là cứ gọi điện cho Khương Nguyễn Nịnh.
Sau , Khương Tín với bà, đó là chặn .
Cho đến tận bây giờ.
Điện thoại của Khương Nguyễn Nịnh vẫn gọi .
Tất cả bọn họ vẫn trong danh sách đen của cô, từng thả .
Sau khi Mẹ Khương xác nhận thứ ba rằng điện thoại của vị cao nhân và điện thoại của Khương Nguyễn Nịnh là cùng một , bà cuối cùng cũng đành chấp nhận một sự thật mà bà chấp nhận.
Đó là.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-443-nguoi-do-hoa-ra-la-khuong-nguyen-ninh.html.]
Tổ Sư Gia của Huyền Thanh Môn trong lời của Thanh Phong Đạo nhân, thật sự khả năng chính là Khương Nguyễn Nịnh.
“Mẹ.”
Cửa phòng bệnh đẩy , Khương Tín bước nhanh , mặt đầy mồ hôi, thở hổn hển, thấy Khương Tư Tư đang bất tỉnh giường bệnh, dừng bước, lo lắng hỏi: “Tư Tư rốt cuộc ? Bác sĩ thế nào?”
Khương Tín nhận điện thoại Khương Tư Tư xảy chuyện, lúc đó đang cùng khách hàng bên ngoài.
Sau khi cúp điện thoại, lập tức chạy đến bệnh viện.
Suốt quãng đường, đều chạy bộ.
Mẹ Khương như thấy lời , cúi đầu điện thoại, dường như đang thất thần vì suy nghĩ chuyện gì đó.
“Mẹ?”
Khương Tín nhíu mày về phía bà: “Sao gì? Tư Tư rốt cuộc ?”
Vân Vũ
Mẹ Khương vẫn gì.
Miệng dường như đang lẩm bẩm điều gì đó.
Khương Tín ghé sát , thấy bà cứ lặp lặp hai chữ.
Xong .
Sắc mặt Khương Tín lập tức trở nên khó coi.
Mặt tái mét, cảm giác như m.á.u đều nguội lạnh, giọng run rẩy hỏi: “Chẳng lẽ, Tư Tư mắc bệnh hiểm nghèo gì ?”
“Mẹ, !” Khương Tín véo vai Mẹ Khương lay nhẹ.
“Khương Tín, hết cứu , em gái con hết cứu .” Mẹ Khương ngẩng đầu lên, nắm lấy tay , kìm : “Nó ghét Tư Tư như , nó chắc chắn sẽ cứu Tư Tư .”
Khương Tín mà thấy mơ hồ hết sức.
“Mẹ, đang gì ? Ai chịu cứu Tư Tư? Ai ghét Tư Tư? Mẹ còn cho con , Tư Tư rốt cuộc ?”