“Tiểu Bạch lợi hại lắm ?”
Khương Nguyễn Nịnh đưa tay xoa đầu nó: “Ừm, lợi hại.”
Tiểu Bạch liền kiêu ngạo ngẩng cao đầu, nhưng mang theo chút bất mãn : “Tiểu Bạch lợi hại như , Chủ nhân đ.á.n.h dẫn Tiểu Bạch theo cùng?”
“Ta quên mất.” Khương Nguyễn Nịnh tìm đại một lý do để thoái thác.
Thật là vì trong lòng cô trọn vẹn sự chắc chắn.
Nếu mang Tiểu Bạch theo, cô sợ nhỡ thất bại, Tiểu Bạch sẽ cô liên lụy.
Tiểu Bạch vẻ mặt oan ức: “Tiểu Bạch chẳng là mèo cưng mà Chủ nhân thích nhất , Chủ nhân thể quên Tiểu Bạch chứ, Chủ nhân bạn trai , nên yêu Tiểu Bạch nữa.”
Khương Nguyễn Nịnh: “…”
Con Bạch Hổ to lớn ngoan ngoãn mặt cô, đôi mắt xanh biếc cụp xuống, mắt ướt át, bộ dạng ủy khuất đáng thương.
Cái đuôi còn ngừng quẫy qua quẫy .
Không giống mãnh thú.
Trông chẳng khác gì một chú ch.ó Samoyed hiền lành đáng yêu.
“Thôi , về nhà cho ngươi ăn thêm mấy thanh pate nữa, chuyện như thế nhất định sẽ gọi ngươi cùng, ?” Khương Nguyễn Nịnh xoa mạnh lên đầu nó, nhẫn nại dỗ dành một lúc.
Cho dù là dỗ dỗ hổ, việc cô đều thành thạo cho lắm.
May mắn là Tiểu Bạch dễ dỗ, cô chỉ tùy tiện dỗ một chút, nó nguôi giận.
“Thật ạ?” Cái đuôi Tiểu Bạch vẫy càng lúc càng vui vẻ hơn, “Hôm nay Tiểu Bạch thể ăn ba thanh pate ?”
Bình thường Khương Nguyễn Nịnh chỉ cho nó ăn một thanh mỗi ngày.
Dù thì, thời buổi Linh hoa Linh thảo đều là vật hiếm hoi .
Phải tiết kiệm mà ăn.
“Ừm.”
“Ba thanh, hôm nay Tiểu Bạch ăn ba thanh!”
“Được.”
Tiểu Bạch vui mừng dùng đầu cọ cọ cô, giọng cũng trở nên nũng nịu hơn: “Chủ nhân thật , Tiểu Bạch thích Chủ nhân nhất!”
Khương Nguyễn Nịnh cong môi, vỗ vỗ đầu nó.
Vân Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-466-hon-phach-cua-nguoi-ta-giu-lai-con-co-ich.html.]
“Chủ nhân, tên đạo sĩ thối c.h.ế.t ?” Tiểu Bạch Huyền Y đạo nhân đất, n.g.ự.c thủng một lỗ lớn, mở mắt bất động, dùng vuốt hổ vỗ lên .
Nó khẽ cào một cái, xé rách đạo bào của Huyền Y đạo nhân, tạo vài vết m.á.u sâu lồng n.g.ự.c gầy guộc của .
Huyền Y đạo nhân mặt mày trắng bệch, bất động.
Đã mất hết sinh khí.
“Ừm.” Khương Nguyễn Nịnh cách lấy Nguyên Đan vỡ nát trong Đan Điền của .
Trên Nguyên Đan, vẫn còn sót một tia sinh khí.
Huyền Y đạo nhân vẫn c.h.ế.t hẳn.
Thể xác c.h.ế.t.
hồn phách của vẫn còn.
Ngay khoảnh khắc Khương Nguyễn Nịnh lấy Nguyên Đan , một luồng khói đen từ vết nứt của Nguyên Đan vỡ bay , với tốc độ cực nhanh bay về phía một vết nứt màu đen giữa trung.
Khương Nguyễn Nịnh lạnh một tiếng: “Muốn chạy ? Ta sẽ cho ngươi cơ hội thứ hai .”
Cô nhanh chóng vẽ một Phù Chú giữa trung, ném lá Phù Chú ánh vàng về phía Huyền Y đạo nhân đang chạy trốn, Phù Chú hóa thành một tấm Thiên La Địa Võng, khóa chặt hồn phách của Huyền Y đạo nhân bên trong.
Sau đó, tấm lưới ngày càng thu hẹp .
Hồn phách của Huyền Y đạo nhân siết đến biến dạng, phát một tiếng kêu t.h.ả.m thiết.
“Tiểu sư , cô tha cho .”
“Hãy tình nghĩa chúng từng là đồng môn, cô thả . Thể xác cô hủy diệt , cô sẽ tận diệt đến mức bắt Hồn Phi Phách Tán thật đấy chứ!”
Huyền Y đạo nhân ngừng cầu xin tha thứ.
Khương Nguyễn Nịnh bước tới, mặt cảm xúc .
“Ngươi quá nhiều chuyện , Hồn Phi Phách Tán cũng đủ để đền bù tội nghiệt ngươi gây .” Cô chậm rãi nhếch môi, nhưng trong mắt là một mảnh lạnh lẽo, “Tuy nhiên ngươi yên tâm, bây giờ sẽ khiến ngươi Hồn Phi Phách Tán , Hồn Phách của ngươi, giữ còn ích.”