Khiếp Sợ! Thiên Kim Thật Là Đại Lão Huyền Học - Chương 487: Chuyện Cũ Đời Trước (1)

Cập nhật lúc: 2025-12-10 19:53:51
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ngươi , đợi ngươi suốt một trăm năm . Vậy mà bây giờ mới , ngươi sớm đầu t.h.a.i chuyển kiếp. Ngươi hết đến khác vứt bỏ , ngươi thật sự quá nhẫn tâm và vô tình.”

“Vì ngươi, đọa lạc thành cô hồn dã quỷ, còn cơ hội luân hồi chuyển thế nữa. Qua ngày hôm nay, đúng khoảnh khắc nửa đêm mười hai giờ, hồn phách của sẽ tiêu biến.”

“Làm ngươi thể đối xử với như , Ngọc Lang, ngươi thể đối xử với như !”

Liễu Mạn Như kìm cảm xúc, cô gục xuống đầu giường nức nở.

từng tiếng gọi tên tình, mỗi tiếng như bật từ máu: “Ngọc Lang, Ngọc Lang, vì ngươi phụ …”

Lão đạo sĩ dường như cũng ngây .

Tuy nhiên, ông cũng dần hiểu chuyện gì đang xảy .

Ông kìm hỏi: “Cô là cố nhân của cô, là vì kiếp tình của cô ?”

“Cậu phụ cô?”

Liễu Mạn Như gục đầu giường một lúc, mới ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt mỹ nhân đẫm nước mắt: “ , kiếp yêu, kiếp tên là Chu Khôn Ngọc, là một thầy giáo dạy học ở trường tư thục. Năm đó mười tám, cũng mười tám.”

Ánh mắt Liễu Mạn Như tuy vẫn hướng về bé trai, nhưng tâm trí cô trôi dạt về trăm năm .

Giọng cô trở nên xa xăm: “Khi mới quen , là ngôi điện ảnh nhà nhà đều , vốn dĩ, những như khả năng quen .”

Lúc đó, cô là đại minh tinh nổi tiếng khắp miền đất nước.

Vân Vũ

Còn Chu Khôn Ngọc, chẳng qua chỉ là một thư sinh nghèo khó mưu sinh bằng nghề dạy học.

Số tiền kiếm mỗi tháng, còn đủ mua một vé xem phim của cô.

đôi khi, duyên phận đến, chuyện thể nào cũng sẽ trở nên thể.

Đêm đó, Liễu Mạn Như như thường lệ, khi xong một cảnh đêm, bắt xe về nhà Tây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-487-chuyen-cu-doi-truoc-1.html.]

Nhà Tây của cô ở ngoại ô, bình thường nơi đó vốn ít qua , lúc nửa đêm thì càng một bóng .

Xuống xe, cô liền bảo tài xế rời .

Đang lúc cô lấy chìa khóa mở cửa nhà, đột nhiên một bàn tay bịt miệng và mũi.

Liễu Mạn Như hoảng hốt c.ắ.n tay đối phương một cái, lập tức bỏ chạy, chạy kêu cứu thất thanh: “Cứu mạng, cứu mạng, cướp, cướp!”

cô cũng là một cô gái yếu đuối, thể ngọc ngà, lúc đó đang mặc sườn xám và giày cao gót, chạy vài bước thì ngã xuống đất.

Người đàn ông cướp cô nhanh chóng đuổi kịp.

Hắn kéo cô dậy, cầm d.a.o kề n.g.ự.c cô, hung hăng đe dọa: “Mày còn dám kêu nữa tao sẽ đ.â.m c.h.ế.t mày. Nếu mày ngoan ngoãn giao tiền , hầu hạ tao sung sướng, khi tao còn thương hoa tiếc ngọc tha cho mày.”

Liễu Mạn Như sợ hãi.

Cô sợ đàn ông thật sự sẽ đ.â.m một nhát n.g.ự.c .

dám kêu nữa.

Người đàn ông thấy cô lên tiếng, liền khống chế cô cửa nhà, lệnh cho cô mở cửa.

Liễu Mạn Như hề ngu ngốc, cô rõ một khi mở cửa, để gã đàn ông nhà, thì lúc đó cô mới thật sự kêu trời thấu, gọi đất chẳng .

Trong thời khắc sinh t.ử , tâm trí cô cuồng, một mặt giả vờ hợp tác cầm chìa khóa mở cửa, một mặt vô cùng lo lắng suy nghĩ để thoát an .

Ngay lúc cô sắp bật vì quá gấp gáp, ánh mắt cô chợt liếc thấy một bóng .

 

 

 

 

Loading...